Mau Xuyên: Cứu Vớt Boss Nam Chủ Hắc Hoá

Chương 171

Vành tai lần nữa bị bờ môi hắn ngậm lấy, thiếu niên duỗi ra đầu lưỡi, tinh tế liếʍ hôn.

Giống như là có một cỗ dòng điện vọt qua toàn thân, Trầm Mộc Bạch nhịn không được cuộn mình cong người lên, phát ra tiếng kháng cự nghẹn ngào.

Tô Hoài Ngôn mười điểm ác liệt cười khẽ một tiếng, sau đó vành tai bị hắn dùng bờ môi chà đạp không chịu nổi, màu sắc ửng đỏ tựa như hạt châu màu đỏ xinh đẹp, đáy mắt ám sắc càng ngày càng đậm.

Thiếu niên dùng một cái tay xoa gương mặt thiếu nữ trắng nõn, lít nha lít nhít hôn vào trên trán, sau đó một đường kéo dài xuống dưới. Nhu hòa lại bao hàm nồng đậm tham muốn giữ lấy hôn nơi khóe mắt trượt xuống giọt nước, sau đó tinh tế liếʍ mυ'ŧ, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, mềm mại mà khàn khàn, "Chị, mở to mắt nhìn tôi một chút có được hay không?"

Đối phương khí tức nồng đậm xâm lược chiếm cứ toàn bộ giác quan bản thân, hai tay bị trói chặt không khỏi đẩy đối phương ra áp xuống tới l*иg ngực, Trầm Mộc Bạch đem chính mình co lại thành một đoàn, trong cổ họng phát ra rất nhỏ giọng nghẹn ngào, ủy khuất, "Tô Hoài Ngôn, không nên ồn ào."

Hầu kết có chút nhấp nhô, con ngươi như lưu ly trong nháy mắt trở nên am hiểu sâu vô cùng, Tô Hoài Ngôn dễ dàng liền làm cho thiếu nữ không có sức chống cự, tiến đến bên tai cô nói, "Chẳng lẽ không có người nói cho chị, vào phòng của nam sinh thế nhưng là việc rất nguy hiểm."

Trầm Mộc Bạch ở trong lòng tuyệt vọng nói, ta không có loại em trai không bằng cầm thú như mi.

Khí tức ấm áp ve vẩy mà đến, thiếu niên nắm được cái cằm thiếu nữ, sau đó hôn lên.

Trầm Mộc Bạch chỉ có thể bị ép tiếp nhận đối phương mυ'ŧ hôn, hai người miệng lưỡi quấn giao, phát ra âm thanh chậc chậc làm cho người mặt đỏ tới mang tai, nước miếng theo khóe miệng trượt xuống, nồng đậm tham muốn giữ lấy cùng tính xâm lược làm cho cô trong nháy mắt thần kinh đại não bị tê dại, ngay sau đó toàn thân rã rời cảm giác bất lực xông tới, chỉ có thể mặc cho đối phương bài bố.

Từ trong miệng thiếu nữ rời khỏi, mien man hôn nồng nàn từ cằm một đường mυ'ŧ hôn mà xuống, sau đó vùi vào trong cổ đối phương, ở phía trên lưu lại một cái dấu vết mập mờ, liếʍ sạch nhẹ nhàng cắn xé.

Trên trán tóc rối phủ lên thần sắc đáy mắt, hai tay chụp lên vải vóc mềm mại, nhẹ nhàng kéo một cái, lộ ra hai vai thiếu nữ trắng nõn.

Trầm Mộc Bạch vô dụng phản kháng, trong cổ họng tiếng nghẹn ngào càng lúc càng lớn, "Tô Hoài Ngôn, cậu đừng làm loạn."

Tô Hoài Ngôn ngẩng đầu, lộ ra một cái nụ cười mềm mại, bên môi lúm đồng tiền vô cùng ngọt ngào, "Chị, đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương chị."

Trầm Mộc Bạch chỉ có thể tâm tình tuyệt vọng nghẹn ngào lên tiếng.

Quần áo toàn thân bị rút đi, thiếu niên lít nha lít nhít hôn vào mỗi một tấc da thịt bên trên, bị tham muốn rùng mình đáng sợ giữ lấy làm cho Trầm Mộc Bạch tê cả da đầu, đầu ngón chân liên tục cuộn lại, cảm giác toàn thân tê dại bủn rủn làm cho cô khó chịu nhịn không được từ trong cổ họng phát ra tiếng khóc kiềm chế.

Tô Hoài Ngôn thực hiện hứa hẹn, cũng không có làm đến một bước cuối cùng.

Nhưng là cái này cũng đủ để cho Trầm Mộc Bạch xấu hổ đến không phát ra được một câu, chỉ có thể đầy bụng ủy khuất đem cả khuôn mặt mình chôn đến trên giường đơn mềm mại.

Bên tai truyền đến âm thanh khàn khan của Tô Hoài Ngôn mang theo ẩn nhẫn kiềm chế, "Chị sẽ không phải cho rằng như vậy thì kết thúc nha?" Không đợi thiếu nữ đáp lời, trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, giữ chặt tay đối phương chụp lên một nơi cực nóng, yết hầu có chút nhấp nhô, "Chị, giúp tôi."

Thanh âm thiếu niên bên trong mang theo một chút nũng nịu ý vị, lại là để cho nội tâm Trầm Mộc Bạch lưu lại bóng tối không cách nào phai mờ.

Giống con búp bê vải rách bị chơi hỏng cô đã không biết mình đang làm gì, tiếng thở dốc thiếu niên không ngừng tại vang lên bên tai, không biết qua bao lâu, theo một tiếng trầm thấp kêu rên, thứ cực nóng trong tay rốt cục thả ra.