Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 122

"Anh là ai!"

Trong bóng tối, người xâm nhập nắm chặt đôi tay Đường Kiều, ngay sau đó bịt kín miệng cô. Đường Kiều ngửi thấy mùi máu tươi thật nồng từ trên người hắn, không chút do dự, cô động vào bụng hắn. Quả nhiên, người kia lập tức kêu rên, lui về phía sau vài bước.

Đường Kiều nhanh chóng cúi người nhặt khẩu Browning lên, nhắm về phía người kia: "Anh là ai!"

Người này cho cô một cảm giác quen thuộc, cũng bởi vì vậy, cô mới không nổ súng.

"Người bạn nhỏ của Cố Thất gia quả nhiên không giống người thường." Tiếng nói trầm thấp vang lên.

Đường Kiều hoảng hốt càng cảm thấy quen thuốc, lại nhìn bóng dáng kia, cô thử gọi: "Hoắc Hiếu!

Hoắc Hiếu nhẹ giọng cười một tiếng, nói:" Thế mà cô lại có thể nhận ra tôi. "

Hắn kéo khăn che mặt màu đen xuống, cũng không hề né tránh, chỉ nói:" Thân thủ không tồi nha. "

Lúc này còn có tâm tư bình luận về thân thủ của Đường Kiều, Đường Kiều cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, thấp giọng hỏi:" Vì sao anh lại ở chỗ này? "

Bên ngoài quá âm u, cô không thể nhìn rõ tình huống cụ thể của Hoắc Hiếu. Nhưng theo tình hình vừa rồi, cô có thể lợi dụng sơ hở để lấy lại súng liền biết, chắc chắn Hoắc Hiếu đã bị thương, còn bị thương không nhẹ.

Cô hỏi nhỏ:" Vì sao anh lại bị thương? "

Hoắc Hiếu bình thản ngồi trên mặt đất, nhìn cái bàn chặn trước cửa phòng, cười nhạo một tiếng, dựa vào tường, chậm rãi nói:" Gϊếŧ người! "

Đường Kiều không nhúc nhích, cũng không lớn tiếng gọi người, chỉ hỏi:" Gϊếŧ ai? "

Cũng chỉ trong một cái chớp mắt, cô lập tức nghĩ ra Hoắc Hiếu sẽ gϊếŧ ai ở nơi này. Có thể làm hắn đến trấn nhỏ gϊếŧ người, tất nhiên không phải hạng người hời hợt..

" Người anh muốn gϊếŧ là vị quan lớn ở Bắc Bình kia! "

Hoắc Hiếu bật cười, không nói chuyện.

Ngay lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, sau đó là tiếng đập cửa rầm rầm:" Đường tiểu thư, ngài không có việc gì chứ? "

Hoắc Hiếu nhìn chằm chằm Đường Kiều, Đường Kiều không lên tiếng.

Hình như người hầu còn gõ cửa những phòng khác. Tiếng đập cửa bên ngoài càng thêm dồn dập:" Đường tiểu thư, hình như có người xấu xâm nhập vào nhà, ngài.. "

" Ầm ĩ cái gì vậy, không có việc gì lớn thì đừng gõ cửa phòng ta. Nhà các người mới là người xấu, căn bản không có ý tốt! Đêm hôm khuya khoắt còn định làm trò gì! Có phải muốn cướp tiền cướp sắc không? "Giọng nói cáu kỉnh của Đường Kiều vang lên.

Người ngoài cửa bị cô mắng nhưng vẫn nhẫn nại nói:" Đường tiểu thư, ngài để chúng ta vào trong kiểm tra một chút.. "

" Kiểm tra cái quái gì, có phải nhà các người cố ý đến làm phiền ta không? Ta thấy nhà các người chính là không biết xấu hổ, vô sỉ, thiếu đạo đức! "Đường Kiều tiếp tục mắng chửi.

Đường Kiều thật sự rất hung dữ, người bên ngoài không chịu nổ. Lại nghĩ, nếu bên trong có người, Đường Kiều sẽ không thể kiêu ngạo mắng chửi như vậy nên lập tức xoay người rời đi.

" Vậy Đường tiểu thư nghỉ ngơi tiếp đi ạ. "

Yên lặng nghe ngóng, chắc chắn người bên ngoài đã đi xa, Đường Kiều liền quay đầu nhìn về phía Hoắc Hiếu.

Sắc mặt Hoắc Hiếu tái nhợt, nhưng vẫn bật cười, hắn hỏi:" Sao cô không nói tôi đang trốn ở đây? "

Đường Kiều hỏi lại:" Vì sao tôi phải nói? "

Hoắc Hiếu nhẹ nhàng cười một tiếng, nói nhỏ:" Không biết nên nói cô thông minh, hai là nên nói cô không thông minh a. Dễ dàng tin tưởng một người đàn ông xa lạ như vậy, còn là đối thủ một mất một còn của tình nhân của cô.. Nhìn thế nào cũng không phải quyết định sáng suốt a. "

Đường Kiều phát hiện Hoắc Hiếu nói thật nhiều, cô liếc hắn một cái:" Anh sắp chết nên muốn nói nhiều một chút sao? "

Cô cầm khẩu Browing nhắm thẳng về phía Hoắc Hiếu:" Quả nhiên tôi không nhìn nhầm người. Ngày đó, người ở trên boong tàu nhìn tôi chính là anh. "

Lúc ấy ở trên boong tàu, cô đã cảm thấy người đó là Hoắc Hiếu, nhưng nghĩ lại thì thấy không có khả năng, người này nên ở Bắc Bình. Bây giờ xem ra, lúc ấy cô không nhận lầm người.

Hoắc Hiếu che miệng vết thương lại, cúi đầu cười, ngay sau đó nói:" Có dao không? "

Đường Kiều:" Chẳng lẽ anh muốn tự tay lấy viên đạn ra? "

Hoắc Hiếu ngẩng đầu:" Không thể sao? "

Gặp qua người điên, nhưng chưa từng thấy người nào điên như vậy!

Đường Kiều cảm thấy người này không muốn sống nữa rồi! Mọi người cứ luôn nói cô tìm đường chết. Cô thì tính cái gì a? Vị này mới là!

Đường Kiều nhìn chằm chằm Hoắc Hiếu, đột nhiên nói:" Anh không những không thành công, còn bị người ta đuổi gϊếŧ? "

Tuy nói thế, Đường Kiều vẫn lấy một cái dao ra, ném cho Hoắc Hiếu:" Cầm lấy dao rồi cút đi, tôi không muốn nhìn thấy máu. "

Hoắc Hiếu nói nhỏ:" Cô có thể gϊếŧ tôi. "

Đường Kiều cảm thấy người này có tật xấu. Cô cứu hắn, thả hắn, hắn lại kiến nghị cô gϊếŧ hắn, càng nghĩ càng buồn cười.

Cô nhẹ giọng nói:" Tôi còn không muốn rước lấy phiền toái. Thái tử của Hoắc gia, tôi không thể trêu vào. Hơn nữa.. "

Đường Kiều mỉm cười:" Nơi này không phải nhà tôi, tôi không thể hủy thi diệt tích. Phàm là chuyện không thể nắm chắc, tôi sẽ không làm. Tóm lại, tôi và anh không giống nhau, gϊếŧ người còn bị đuổi gϊếŧ, thật ngu xuẩn! "

Hoắc Hiếu cười trầm thấp, cười đủ mới lên tiếng:" Tôi chưa bao giờ thất thủ. "

Đường Kiều lập tức hiểu, vị quan kia chắc là bị hắn xử lý rồi. Tuy rằng không biết vì sao người này lại muốn gϊếŧ người, nhưng Đường Kiều vẫn nhìn chằm chằm hắn, thong thả ung dung trào phúng:" Không thất thủ, nhưng cũng không chiếm được tiện nghi! "

Cô đột nhiên nhẹ giọng hỏi:" Vì cái gì anh lại trốn về phía này? Hoắc Hiếu, trong nhà này hẳn là anh không biết ai đi? "

Cô chậm rãi bước tới gần Hoắc Hiếu, khẩu Browning đặt trên đầu hắn, cười nhẹ:" Hay là, anh vì tôi mà tới? "

Đường Kiều nhếch khóe miệng, Hoắc Hiếu nhìn má lúm đồng tiền của cô, không lên tiếng.

Đường Kiều tiếp tục nói:" Anh nhìn thấy tôi ở trên thuyền, chắn chắn tôi sẽ không bán anh đi. Cho nên.. tôi chính là con đường thoát thân của anh? "

Hoắc Hiếu lại bật cười. Nói chuyện với một cô gái thông minh luôn làm người ta cảm thấy sung sướиɠ. Mặc dù dưới tình huống này, hắn vẫn cảm thấy như vậy.

Hắn nhặt cái dao Đường Kiều ném đến, nhìn về phía cô, nhẹ giọng hỏi:" Cô dám đưa dao cho tôi, lại còn dám đến gần đây, là vì chắc chắn tôi sẽ không gϊếŧ cô sao? "

Hắn trở tay một cái, dao nhỏ kề sát trên cổ Đường Kiều:" Cô nên biết, cho dùng không có dao, cô cũng không phải đối thủ của tôi. "

Đường Kiều thản nhiên gật đầu:" Đúng vậy, không có dao tôi cũng không phải đối thủ của anh. Cho dù có vũ khí trong tay cũng như vậy. Nếu đã thế, vì sao tôi phải sợ mà không đưa dao cho anh? Nơi này là nơi duy nhất anh có thể ẩn náu, thế nên, tôi chắc chắn anh sẽ không gϊếŧ tôi! "

Đường Kiều đùa nghịch khẩu súng trong tay:" Nhưng mà tôi là kẻ có bệnh tâm thần, mà kẻ có bệnh tâm thần làm việc sẽ không thể lý giải theo lẽ thường a. Vậy sao anh lại biết tôi sẽ không nổ súng chứ? Dù sao, quan hệ giữa tôi và Thất gia rất tốt nha. "

Hoắc Hiếu cười nhạt, nói:" Không biết, tùy tiện chọn một con đường, chết thì chết thôi. "

Hắn nắm chặt tay, đẩy khẩu Browning ra, đứng dậy:" Nếu cô không gϊếŧ tôi, vậy để tôi trốn một lúc được không? "

Hắn đã sắp không chịu nổi, nhưng mặt vẫn không đổi sắc.

Đường Kiều đi về phía giường của mình, nhìn Hoắc Hiếu, nói nhỏ:" Có lẽ lát nữa tôi sẽ hối hận, một phát súng bắn chết anh. "

Hoắc Hiếu nga một tiếng, nhìn miệng vết thương trên người, nói:" Cô không gϊếŧ tôi, tôi cũng có thể sẽ chết. "

Hắn cười nhạt, không để trong lòng, nói:" Giải quyết xong kẻ thù cũ, tâm tình cũng thoải mái hơn, có chết cũng sung sướиɠ. "

Đường Kiều nhìn chằm chằm Hoắc Hiếu, không dám thả lỏng. Có rất nhiều nguyên nhân để cô không gϊếŧ Hoắc Hiếu, nhưng tóm lại, trong nhận thức của cô, tuy rằng Hoắc Hiếu không được xem là người tốt, nhưng cũng sẽ không gϊếŧ người tốt. Mà vị quan Bắc Bình kia chính là hạng đạo chích, chết chưa hết tội.

Cũng bởi vì vậy, cô mới không gϊếŧ Hoắc Hiếu, không muốn kết thù với Hoắc gia.

Cô biết thế lực của Hoắc Hiếu ở Bắc Bình to lớn thế nào. Làm người cần chừa một đường sống, Đường Kiều hiểu đạo lý này. Có lẽ tương lai cô sẽ cần đến hắn.

Nhưng dù biết như thế, dù trong lòng nghĩ như thế nào, Đường Kiều cũng chưa cho Hoắc Hiếu sắc mặt tốt.

Cô cứ ngồi trên giường nhìn chằm chằm Hoắc Hiếu, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ.

Hoắc Hiếu nắm chặt dao nhỏ, đang cân nhắc xem nên xuống tay như thế nào.

Đường Kiều mở miệng:" Nếu không chịu nổi anh sẽ ngất xỉu, thế thì không tốt đâu. "

Hoắc Hiếu lắc đầu cười, hỏi:" Có thể cho tôi mượn bộ quần áo không? "

Đường Kiều tùy tiện ném cho hắn một bộ quần áo.

Hoắc Hiếu định đứng dậy, Đường Kiều nghĩ đến ngọn nến liền nói:" Đừng đứng lên, sẽ có bóng. "

Đường Kiều lấy dao từ trong tay hắn, hơ qua ngọn lửa, sau đó ném lại:" Chết sớm, đầu thai sớm, làm đi. "

Hoắc Hiếu cắn chặt quần áo Đường Kiều đưa cho, ngay sau đó vén áo của mình lên.

Mặc kệ Đường Kiều là cô gái mạnh mẽ sắc sảo như thế nào, lúc này cũng không dám nhìn thẳng. Cô nhanh chóng xoay người không nhìn hắn.

Đây là người điên!

Điên vô cùng!

Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, giọng nói của Thẩm Thanh vang lên:" Y Y, có việc gì thế? "

Đường Kiều bình tĩnh lại, cũng không nhìn Hoắc Hiếu, nói:" Không có việc gì ạ. Cháu thắp nến ngủ. Bác, vừa rồi bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? "

Thẩm Thanh dừng một chút mới trả lời:" Không có chuyện gì. Nghe nói vị quan lớn ở Bắc Bình kia bị ám sát đã chết rồi, bây giờ đang điều tra từng nhà. Cháu yên tâm, bác sẽ không để bọn họ làm phiền đến cháu. Ngày mai chúng ta rời đi rồi, không cần lo lắng chuyện này. "

Ngữ khí của Thẩm Thanh rất bình thản, Đường Kiều nga một tiếng, nói:" Vậy bác cũng đi ngủ sớm đi ạ. "

Đợi đến khi Thẩm Thanh đi xa, Đường Kiều mới quay đầu nhìn về phía Hoắc Hiếu.

Lúc này Hoắc Hiếu đã lấy được viên đạn ra. Hai tay dính đầy máu, mồ hôi như mưa, sắc mặt tái nhợt không có một chút huyết sắc, đôi mắt không còn tiêu cự.

Đường Kiều nhớ là Thẩm Thanh có mang theo rượu, cô vội vàng tìm kiếm trong đống hành lý. Vừa tìm Đường Kiều vừa cảm khái, may mà mẹ cô cẩn thận mang nhiều đồ, bằng không..

Đường Kiều lấy chai rượu ra, nghiêm túc nói:" Anh phải nhớ, hôm nay anh nợ tôi một đại ân. "

Hoắc Hiếu đã tỉnh táo lại một chút, cười suy yếu.

Đường Kiều đưa chai rượu cho hắn:" Thứ nhất, tôi thu lưu anh. Thứ hai, tôi cho anh mượn dao. Thứ ba, tôi tặng anh chai rượu. Tất cả đều là đại ân. Hoắc Hiếu, anh phải nhớ thật kỹ. "

Hoắc Hiếu nở nụ cười trầm thấp. Tiếng cười hơi suy yếu nhưng hắn vẫn nghiêm túc nói:" Không phải có câu nói, làm việc tốt không mong báo đáp sao? "

Đường Kiều nghe vậy cười nhạo một tiếng, vươn tay ấn lên miệng vết thương của hắn. Hoắc Hiếu suýt chút nữa kêu to, hắn cố nhịn đau nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt. Cô nhóc không chút áy náy, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm túc nói với hắn:" Xin lỗi, tôi không phải loại người như vậy. Tôi chính là kẻ làm việc tốt cần báo đáp. Bằng không, một giây sau tôi sẽ bán đứng anh! "

Hoắc Hiếu bình tĩnh nhìn Đường Kiều. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt sáng ngời, giống như tiểu tiên nữ. Chỉ là hành động lại ác liệt mười phần, làm người cũng lạnh lùng tàn nhẫn.

Nghĩ đến lần đầu tiên hai người gặp mặt, hắn nhướng mày, nói:" Ánh mắt của Cố Đình Quân rất kém. "

Đường Kiều lại ấn mạnh lên vết thương của hắn. Hoắc Hiếu đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng trên mặt vẫn mang theo ý cười.

Đường Kiều nói:" Có thể coi trọng tôi là chuyện sáng suốt nhất đời này của ngài ấy. Còn anh, rốt cuộc là muốn sống hay muốn chết a? Nói nhiều như vậy làm gì, đã nhớ rõ đại ân của tôi chưa? "

Hoắc Hiếu gật đầu, nghiêm túc nói:" Được, tôi nhớ kỹ rồi. Đường Kiều, cả đời này tôi đều nhớ rõ ân tình hôm nay của cô đối với tôi. "

Đường Kiều vừa lòng nói:" Uống chút rượu trừ hàn đi. Tôi thấy nơi này không phải địa điểm tốt để ẩn náu, anh vẫn nên nhanh chóng đổi chỗ khác. Nếu bị người bán đứng, anh liền không còn cơ hội báo ân cho tôi. "

Hoắc Hiếu nhìn khuôn mặt Đường Kiều, vươn tay nhận lấy chai rượu, uống một ngụm.

Đường Kiều gật đầu, vỗ vỗ mặt Hoắc Hiếu, nói:" Sau này khách khí với người đàn ông của tôi một chút, bằng không tôi sẽ không vui. Đương nhiên, nếu có một ngày hai chúng tôi chia tay, thích chém thích gϊếŧ kệ các người. "

Hoắc Hiếu:"... "

Đường Kiều cười tươi:" Không có biện pháp a. Tôi chính là người như vậy. Lòng dạ hẹp hòi, làm việc tốt cần báo đáp, còn có chút ác độc. "

Hoắc Hiếu cúi đầu, nửa ngày mới ngẩng đầu, nói:" Tôi không biết nên đánh giá ánh mắt của Cố Đình Quân như thế nào, nhưng có hơi thương hại hắn. "

Đường Kiều cười lạnh một tiếng, nhẹ giọng nói:" Tôi thấy anh nói chuyện thật vô nghĩa, chỉ mong anh đừng làm tôi hối hận vì hành động hôm nay. "

Sẽ hối hận sao?

Bọn họ ai cũng không biết, nhưng trên đời này, luôn có những chuyện không cách nào đoán trước được.

Hoắc Hiếu nghiêm túc nói:" Đường Kiều, tôi nhớ kỹ cô rồi!"