Dân Quốc Kiều Tiểu Thư Trọng Sinh

Chương 104

Tiệc tối tân niên của thương hội Thượng Hải được đặt ở tầng cao nhất của khách san Tứ Phương. Cuối cùng Đường Kiều cũng hiểu vì sao lại lựa chọn ký kết ở đây. Cô không mặc lại áo khoác, chỉ mặc nguyên chiếc váy lễ phục màu đỏ, nổi bật chói mắt, khuynh quốc khuynh thành.

Cô tự nhiên níu lấy cánh tay Cố Thất gia, nói: "Như vậy càng thích hợp hơn."

Cố Đình Quân như có như không mỉm cười.

Hai người cùng đi lên tầng cao nhất, nhân viên phục vụ đã chờ ở cửa từ sớm, thấy hai người đến, lập tức nghiêng người dẫn đường. Cửa lớn được mở ra, hiện trường yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó lập tức có người tiến lên: "Thất gia."

Cung kính chào hỏi, Cố Đình Quân mỉm cười gật đầu, cả người lạnh nhạt xa cách.

Từ trước đến giờ, Cố Đình Quân chưa bao giờ dẫn theo phụ nữ, bất kể là người nhà hay bạn gái. Lần này đúng là làm mọi người kinh ngạc.

"Được lắm lão Thất, hai năm không đến, anh cho rằng năm nay em cũng không đến." Lưu Tứ gia vẫn nói rất to, hắn khác những người khác. Quan hệ giữa hắn và Cố Đình Quân không cần phải cẩn thận như vậy.

Nhìn thấy Cố Đình Quân vậy mà lại dẫn theo bạn gái, Lưu Tứ gia lắp bắp kinh hãi. Hắn nghĩ đến một số lời đồn gần đây, cảm khái nói: "Thì ra vị này chính là em dâu nhỏ sao?"

Đường Kiều mỉm cười yêu kiều, nói: "Tứ gia."

Hiển nhiên là nhận ra hắn.

Sao có thể không nhận ra chứ? Người khác thể không biết, nhưng vị này dễ a. Hắn luôn luôn nói rất to, làm người cũng thẳng thắn nóng tính.

Lưu Tứ gia nhìn cô lễ phép khách khí, gật đầu nói: "Em dâu hình như không giống với lời đồn lắm."

Đường Kiều mỉm cười, nhẹ nhàng tựa vào người Cố Đình Quân, không nói nhiều nhưng lại rất hiểu chuyện.

Cố Đình Quân nhìn Đường Kiều lúc này thật sự cảm thấy không hề giống cô. Cô giỏi diễn thật đó.

Anh cười nhạt hỏi: "Tứ ca cứ nói thẳng là lão Bát mồm rộng kia đã nói như thế nào?"

Lưu Tứ gia ai u một tiếng, nhanh chóng nói: "Làm sao em biết là nó nói?"

Nói xong lập tức vỗ đầu: "Đúng đúng đung, trừ bỏ nó, còn ai lắm miệng nữa a."

Lời này vừa ra, mọi người xung quanh đều bật cười. Tuy vị trước mắt này trong Hồng môn xếp thứ bảy, nhưng lại cho người ta cảm giác không dễ chọc. Không giống Lưu Tứ gia, thân phận địa vị đều cao hơn, mọi người cũng kính trọng, nhưng lại không đáng sợ bằng Cố Thất gia.

Rõ ràng là một người tươi cười ôn hòa, một người hung hãn nóng tính.

Sau này có người tổng kết: Bởi vì trên người Cố Thất gia cho người ta cảm giác như hai thái cực, thoạt nhìn tao nhã hay cười, còn có vài phần phúc hậu hiền lành, nhưng thực tế, anh không phải người như vậy. Phàm là ai từng tiếp xúc với anh đều biết, nếu chạm đến anh, sợ là sẽ bị ăn đến xương cốt không còn. Hơn nữa, rất nhiều lúc ánh mắt âm hiểm tính toán của anh rất rõ ràng a!

Mặc kệ bề ngoài như thế nào, ánh mắt sẽ không gạt người!

Chính vì vậy, mọi người mới sợ hãi.

Nhưng nữ giới được Cố Thất gia mang theo thật sự rất ít, cho nên tầm mắt của mọi người đều dừng lại trên người Đường Kiều, có điều họ cũng không dám nhìn quá lâu, sợ làm Cố Thất gia tức giận, rước lấy phiền toái.

"Thất ca." Kỳ Bát gia kéo bạn gái đi đến bên cạnh họ: "Em còn tưởng rằng anh.." Lời nói còn chưa dứt, vẻ mặt hắn giống như thấy quỷ vậy.

Hắn nhìn về phía Đường Kiều, lắp bắp nửa ngày: "Cô cô cô cô cô là.. Đường tiểu thư?"

Đây.. Điều này sao có thể?

Tuy Đường Kiều trang điểm hơi đậm, nhưng cũng không đến mức làm người ta không nhận ra, vẫn rất rõ ràng. Nhưng mà Kỳ Bát gia hình như quen với hình ảnh Đường Kiều mặc đồng phục, hoặc là dáng vẻ trắng trong thuần khiết, nên lúc này mới kinh ngạc như vậy.

Hắn nhìn Đường Kiều ngây dại.

Đường Kiều cười yếu ớt: "Bát gia không cần giật mình như vậy đi."

Cô quay đầu nhìn về phía người bạn gái bên cạnh Kỳ Bát gia, là Hồ Nghệ Từ. Hồ Nghệ Từ mặc chiếc váy lễ phục màu trắng, dịu dàng động lòng người.

Đường Kiều hơi gật đầu, Hồ Nghệ Từ vội vàng đáp lễ.

Tuy rằng Hồ Nghệ Từ rất muốn khống chế bản thân, nhưng vẫn không cản được sự không thoải mái trong lòng. Ánh mắt từ kinh diễm đến kinh ngạc của Bát gia khi nhìn thấy Đường tiểu thư quá mức rõ ràng. Là bạn gái, sao Hồ Nghệ Từ có thể không lo lắng chứ!

Giờ phút này, ngay cả khi chưa từng tham gia bữa tiệc nào như thế này, Hồ Nghệ Từ cũng biết mình không nên nói gì cả. Hơn nữa cô vốn đã vô cùng khẩn trương, thật sự không dám rời Bát gia nửa bước.

Nhưng luôn luôn đi theo Kỳ Bát gia cô cũng không thoải mái. Bạn bè của hắn nói chuyện luôn mang theo ý trêu đùa rất rõ ràng khiến cô vô cùng khó xử.

Chỉ là không ngờ lại gặp Đường tiểu thư ở chỗ này. Đường Kiều hôm nay và trước kia có chút khác biệt. Đây cũng là lần đầu tiên Hồ Nghệ Từ nhìn thấy Thất gia trong truyền thuyết, người đàn ông này là bạn trai của Đường tiểu thư sao? Hay là giống như mẹ cô nói, ngài ấy chỉ đang chơi đùa, rất nhanh sẽ vứt bỏ?

Trong nháy mắt như vậy, Hồ Nghệ Từ đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cô lại nhanh chóng bình tĩnh lại, cười nhẹ nhàng: "Thật khéo, không nghĩ tới có thể gặp Đường tiểu thư ở đây."

Hồ Nghệ Từ chủ động chào hỏi Đường Kiều, cứ đi theo Kỳ Bát gia thật sự rất mệt. Tuy nhìn thấy tốp năm tốp ba các cô gái ở cùng nhau, nhưng cô lại không hòa nhập được.

Lúc này có Đường Kiều, Hồ Nghệ Từ cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

"Hay là chúng ta qua bên kia ngồi một lát?" Hồ Nghệ Từ kỳ vọng hỏi.

Đường Kiều lại khéo léo từ chối: "Nhưng mà tôi muốn đi cùng Thất gia a."

Đường Kiều mới mặc kệ người khác nghĩ gì, cô cười khanh khách nắm chặt cánh tay Cố Đình Quân, cười tủm tỉm nói: "Nếu như tôi không ở bên cạnh Thất gia, người khác bắt nạt ngài ấy thì phải làm sao?"

Lưu Tứ gia cười ha ha: "Lợi hại, cô nhóc thật lợi hại! Ta rất thích!"

"Tứ gia, ngài nói như vậy em sẽ đau lòng." Một người phụ nữ mặc sườn xám tinh xảo bưng ly rượu uyển chuyển đi đến bên cạnh Lưu Tứ gia, cả người mềm mại không xương tựa vào người hắn. Người này đúng là Viên Phỉ Phỉ.

Lưu Tứ gia nói: "Không có chuyện của cô."

Viên Phỉ Phỉ cũng không giận, mỉm cười nhìn về phía Đường Kiều, trầm ngâm một chút mới nghĩ tới cô gái nhỏ này là ai. Trách không được lúc trước lại ở cùng Chu San San, thì ra là người của Cố Thất gia.

"Thất ca, vận khí của em thật không tốt, em và Lục ca đánh cược. Em cược anh không đến, Lục ca cược anh đến." Kỳ Bát gia buông tay: "Em thua rồi."

Cố Đình Quân cười: "Không có đầu óc, bị lừa là lẽ đương nhiên."

Kỳ Bát gia cúi đầu kêu to.

Ngay cả Hồ Nghệ Từ đều nhìn ra, ở trước mặt Cố Thất gia, Kỳ Bát gia giống như một đứa trẻ, không giống lúc bình thường. Cuối cùng cô cũng yên tâm vài phần, chắc hẳn Bát gia chú ý đến Đường Kiều là bởi vì Cố Thất gia.

"Đi thôi, vào trong ngồi, mọi người còn đang chơi đâu! Đúng lúc Lục ca đã thắng em vài ván. Thất ca, anh phải báo thù cho em."

Kỳ Bát gia nói chuyện không dứt.

Đường Kiều không hiểu vì sao người này lại lắm mồm như vậy, kiếp trước hắn có nói nhiều như vậy đâu. Thật đau đầu!

Đoàn người cùng đi vào trong, Đường Kiều ngoài ý muốn nhìn thấy một người quen.. Là Đường Hành.

Đường Hành mặc sườn xám màu trắng, dáng vẻ ôn nhu hiền lành.

Đường Kiều nhìn thấy Đường Hành, Đường Hành tất nhiên cũng thấy cô.

Tầm mắt hai người đối diện, Đường Kiều đột nhiên bật cười.

Cố Đình Quân cảm giác được cảm xúc của cô, thấp giọng hỏi: "Không thoải mái sao?"

Thật rõ ràng, anh biết vì sao Đường Kiều lại cười như vậy?

Đường Kiều cũng không kiêng dè, nói thẳng: "Nhìn thấy thứ ghê tởm."

Cô nói trắng ra như vậy, làm người chung quanh không biết đối đáp như thế nào mới phải.

Trường hợp công khai, phần lớn mọi người đều bận tâm đến thân phận, sợ mất mặt. Dù sao, người có thể đến nơi này đều không phải người đơn giản. Nhưng mà hình như Đường Kiều chẳng quan tâm chút nào.

Cố Đình Quân vỗ vỗ tay Đường Kiều, trấn an cô. Đường Kiều mỉm cười, không nhìn Đường Hành nữa.

Cô đột nhiên kiễng mũi chân, ghé vào bên tai Cố Đình Quân nói nhỏ: "Tôi đoán cô ta nhất định sẽ tìm cơ hội đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi, chọc giận tôi, làm tôi xấu mặt."

Cố Đình Quân hơi nhếch khóe miệng, đột nhiên đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói: "Con người của tôi thật ra không có mặt mũi gì, cũng chưa bao giờ để ý mặt mũi. Không phải tôi đã từng nói với cô sao? Nếu người khác đánh má trái của cô, cô không thể chỉ đánh lại má trái, má phải cũng nhất định phải đánh. Như vậy mới không bị lỗ vốn."

Đường Kiều mắt cười cong cong, nhẹ giọng nói: "Thật không?"

Nụ cười của cô lại càng thêm rạng rỡ.

Quả nhiên hai người vừa nói xong, liền thấy Đường Hành lại gần, cúi đầu gọi: "Chị."

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn Đường Hành, lạnh lùng nói: "Thật là buồn cười! Lại có người tùy tiện gọi người khác là chị gái. Nếu mỗi người đàn ông mẹ cô dựa vào trong nhà đều có con gái, cô lại phải gọi bọn họ là chị, vậy tôi nghĩ chị của cô nhất định trải khắp bến Thượng Hải này."

Cô gái nhỏ xinh đẹp cao quý, một khi chán ghét ai thì đúng là không khách khí.

Viên Phỉ Phỉ mỉm cười kéo tay giữ Đường Hành lại: "Tôi thấy em gái này có chút quen mắt nha. Hay là chúng ta qua bên kia nói chuyện đi?"

Đường Kiều cảm khái, trách không được Viên Phỉ Phỉ đáng ghét như vậy nhưng vẫn có thể nổi tiếng, thì ra cô ta còn có chút đầu óc, hoặc là nói, tính cách của cô ta rất hợp với giới giải trí.

Tuy hai người không công khai đối địch, nhưng cũng chẳng vừa mắt nhau.

Vậy mà hiện tại Viên Phỉ Phỉ vẫn có thể giúp cô điều hòa không khí, tách Đường Hành ra. Nghĩ lại cũng đúng, nếu không như thế thì làm sao có thể chạy qua chạy lại giữa Lưu Tứ gia và Kỳ Bát gia được chứ! Người phụ nữ biết vừa xem xét thời thế vừa quyết đoán như vậy đúng là không có nhiều.

Đường Hành bị lôi đi, Đường Kiều nghiêng đầu nói: "Nhìn thấy cô ta liền chán ghét."

Cố Đình Quân kéo cô ngồi xuống, nói: "Vậy thì đừng nhìn, có hàng vạn biện pháp để làm một người biến mất, cần gì phải khiến mình không vui a? Không sát sinh là được rồi."

Đường Kiều nghe vậy bật cười thành tiếng, gật đầu thừa nhận: "Ngài nói rất có đạo lý."

"Ai, Thất ca, em đợi lâu lắm rồi đó. Mọi người đang chơi bài cửu, anh cũng tham gia đi? Lục ca đi toilet, đợi anh ấy ra, chúng ta liên thủ một phen? Không có lý nào lại để anh ấy lừa em mấy ván liền a!"

Kỳ Bát gia vẫn còn nhớ thù này!

Hoắc Lục gia lại gần nghe thấy vậy, nở nụ cười: "Từ xa đã nghe thấy có người nhắc tên anh? Chẳng lẽ em cảm thấy lão Thất muốn đánh anh còn cần liên thủ với em sao?"

Quan hệ giữa mấy người bọn họ rất thân thiết, người khác không chen vào được.

Tuy rằng tất cả mọi người đều vây xem bên cạnh, nhưng chỉ là cười phụ họa mà thôi, cũng không dám nói gì thêm.

Cố Đình Quân lười nhác tựa vào sofa, anh quay đầu hỏi Đường Kiều: "Có phải đã phát hiện những bữa tiệc như thế này rất vô nghĩa không?"

Sao Đường Kiều lại không biết ý tứ của người này chứ? Không phải anh hy vọng cô không cần đòi đi theo nữa sao?

Đường Kiều chống má cười, nói: "Nhưng tôi cảm thấy rất thú vị a."

Cô nở nụ cười, bổ sung một câu: "Đi cùng ngài, đi đâu cũng đều thú vị."

Kỳ Bát gia muốn nói: Cô cho rằng dùng lời ngon tiếng ngọt chuyên dỗ trẻ con là có thể lừa Thất ca của tôi sao? Buồn cười!

Lúc này hắn lại nghe thấy Thất ca nói: "Cô nhóc đúng là biết cách làm người ta vui vẻ."

Ngữ khí tràn đầy sủng nịnh, dung túng.

Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc của Đường Kiều vang lên, cô nhẹ giọng nói: "Bởi vì tôi là độc nhất vô nhị nha. Nếu người khác cũng nói lời này, ngài tuyệt đối sẽ không cảm thấy vui vẻ. Bởi vậy nên tôi.. Không thể thay thế được."

Cố Đình Quân dừng một chút, tựa hồ đang suy nghĩ, cuối cùng khẳng định: "Lời này cũng có lý."

Đường Kiều lại nở nụ cười, nụ cười của cô vô cùng rạng rỡ, làm cho người ta hết sức thoải mái.

Không chỉ là Cố Đình Quân, những người khác cũng cảm khái, quả nhiên là mỹ nhân cười khuynh quốc khuynh thành.

Ngay cả Kỳ Bát gia cũng cảm thấy lúc trước hắn cho rằng Đường Kiều chỉ là thiếu nữ thanh tú, quả thật sai mười phần.

Cô mặc váy dài màu đỏ, quyến rũ thanh thuần, đúng là đẹp không gì sánh nổi.

Bây giờ thì Kỳ Bát gia đã hiểu được ánh mắt của Thất ca.

Đúng vào lúc này, Cố Đình Quân nhìn về phía Kỳ Bát gia, ánh mắt thâm thúy như hồ sâu, nhìn không ra hàm nghĩa gì, nhưng Kỳ Bát gia lại lập tức sáng tỏ.

Kỳ Bát gia bỗng cảm thấy oan ức vô cùng.

Cho tới bây giờ hắn không phát hiện bất kỳ ai có thể nói chuyện với Thất ca như vậy. Càng chưa từng thấy Thất ca vì một người con gái mà cảnh cáo ai. Nhưng cái liếc mắt vừa rồi thật sự rất rõ ràng. Thất ca không thích hắn nhìn Đường Kiều!

Không ngờ Thất ca hắn lại còn có mặt này.

Mẹ nó.. Thế giới này thật huyền huyễn!