Một trận gió thổi qua, ống tay áo của Cố Đình Quân lay động, sợi tóc bay bay. Đường Kiều không biết vì sao nhìn đến ngây người.
Cô luôn biết người đàn ông này rất đẹp, nhưng trong nháy mắt vừa rồi, đột nhiên cô nghe thấy tiếng tim đập thật mạnh.
Càng lúc càng nhanh.
"Sao vậy? Không ngờ tôi sẽ ngồi ở đây sao?" Giọng nói của Cố Đình Quân mang theo gió lạnh, lại có ý cười.
Đường Kiều lắc đầu. Cô nhẹ nhàng liếʍ môi, nhẹ giọng hỏi: "Sao ngài lại ngồi ở đây?"
Tầm mắt dừng ở trên người anh, không nhịn được tiến lên một bước.
Chỉ là một bước nhưng ngay lập tức cô cảm thấy không đúng. Cô như ngửi thấy mùi máu tươi, nhìn sắc mặt Cố Đình Quân cũng tái nhợt bất thường. Đường Kiều biến sắc, bước nhanh đến gần: "Ngài bị làm sao vậy?"
Cố Đình Quân không nhúc nhích, ngược lại mở lỏng bàn tay, cười nói: "Đến trả đồ cho cô."
Đường Kiều không nhìn viên đạn trong tay anh: "Tôi không cần, ngài nói đi, ngài làm sao vậy?"
Cố Đình Quân nhướng mày, nói: "Không có gì, chẳng qua là bị bắn một phát súng thôi."
Đường Kiều cúi đầu kiểm tra cẩn thận, phát hiện áo sơ mi tối màu của anh dính không ít máu. Cô hít một hơi thật sâu, lạnh mặt ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Miệng vết thương của ngài phải xử lý cẩn thận."
Cố Đình Quân nga một tiếng, nhưng cũng không động đậy. Anh cứ ngồi yên trên ban công, nhẹ giọng nói: "Cô nhìn thấy chỗ kia không?"
Anh chỉ về phía sân nhà mình.
Đường Kiều lo lắng vết thương của anh, kéo tay anh lại: "Ngài đi theo tôi, phải sát trùng vết thương, không thể để như vậy được."
Cố Đình Quân cười yếu ớt, lắc đầu nói: "Hồi nhỏ tôi thường xuyên đứng ở đó nhìn về phía ban công này."
Đường Kiều sửng sốt.
Anh tiếp tục nói: "Lúc ấy, tôi thường nghĩ, người ngồi ở trên ban công này có thể nhìn thấy tôi hay không? Cứ suy nghĩ như vậy, nghĩ thật lâu. Sau này tôi biết, kỳ thực có thể, chỉ là giả vờ như không nhìn thấy mà thôi."
Đường Kiều không biết chuyện xưa này, nhưng cô lại biết anh đang bị thương. Cô hơi cúi người xuống, nhẹ giọng cầu xin: "Ngài vào phòng để tôi kiểm tra vết thương một chút được không?"
Cố Đình Quân cúi đầu nhìn cô, ánh mắt cô tràn đầy lo lắng.
Cố Đình Quân nở nụ cười, búng nhẹ một cái lên trán cô, nói: "Đúng là một đứa trẻ, tôi không sao đâu."
Anh ngửa đầu nhìn trời, lập tức nói: "Không chết được."
Đường Kiều thấy anh không nghe, cũng không quan tâm nhiều nữa, cố chấp kéo tay anh: "Ngài phải theo tôi vào phòng băng bó, chưa gặp qua bệnh nhân nào không chịu phối hợp như ngài."
Cô dùng sức lôi kéo Cố Đình Quân. Anh buồn cười nhìn cô, cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Anh hỏi: "Vì sao cô lại quan tâm đến tôi?"
Anh nói nhỏ: "Tôi không có gì đáng được người khác quan tâm cả.."
Cố Đình Quân như vậy Đường Kiều chưa bao giờ nhìn thấy. Rất nhiều năm sau, Đường Kiều nhớ lại cảnh tượng hôm nay, trái tim như bị đâm một nhát. Cô đột nhiên nâng tay, đánh lên bả vai Cố Đình Quân: "Sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy? Ở đây diễn cảnh đau khổ sầu bi cái gì? Nhanh theo tôi vào nhà băng bó!"
Cố Đình Quân ngây ngẩn cả người: "..."
Anh hoàn toàn không biết nói gì.
Đường Kiều nhanh chóng túm người vào phòng, Cố Đình Quân cũng tùy ý cô kéo đi.
Đường Kiều ấn Cố Đình Quân ngồi trên giường, nghiêm túc nói: "Tôi muốn xem miệng vết thương của ngài."
Cô cũng không quan tâm nam nữ thụ thụ bất thân, trực tiếp cởϊ áσ sơ mi của anh. Áo sơ mi dán lên miệng vết thương, lúc này còn đang chảy máu. Đường Kiều trừng mắt nhìn Cố Đình Quân một cái, nói: "Không thể để như vậy được. Nhà tôi không có đồ chuyên dụng. Bây giờ ngài lập tức đi bệnh viện, tôi đi với ngài."
Cô vừa nói chuyện vừa vươn tay lấy áo khoác, suy nghĩ một chút, lại cầm theo ví tiền: "Chúng ta đi!"
Cố Đình Quân: "..."
Đường Kiều túm anh: "Ngài còn làm gì vậy!"
Cố Đình Quân dở khóc dở cười, nói: "Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."
Đường Kiều sao có thể nghe anh.
"Cố Tứ đâu? Hắn chiếu cố ngài như vậy sao? Đang yên đang lành lại bị thương, hắn mù sao?" Đường Kiều kéo tay Cố Đình Quân, lại đánh một cái nữa: "Ngài có đi hay không!"
Cố Đình Quân đột nhiên ngã xuống giường Đường Kiều, nở nụ cười.
Đường Kiều: "..."
Người này làm sao vậy, bị đánh còn cười?
Cố Đình Quân cười như không cười nhìn Đường Kiều, nhướng mày: "Tôi sẽ không chết vì mất máu, mà là bị cô đánh chết."
Đường Kiều đỏ mặt, nhưng rất nhanh, đôi mắt cô cũng đỏ lên, ném ví tiền lên người Cố Đình Quân, cứ nhìn chằm chằm anh như vậy, vô cùng tức giận.
Cố Đình Quân nhìn về phía Đường Kiều, ngây ngẩn cả người.
Từng giọt nước mắt xoành xoạch rơi xuống, nhưng cô căn chặt môi, không phát ra âm thanh nào, im lặng rơi nước mắt. Dáng vẻ ấy làm cho người ta đau lòng muốn chết.
Cố Đình Quân chậm rãi ngồi dậy, nói nhỏ: "Đừng khóc."
Đường Kiều không nói, chỉ là cố chấp nhìn chằm chằm anh.
Cố Đình Quân giật giật ngón tay, cuối cùng bất đắc dĩ nói: "Bây giờ tôi trở về xử lý, được không a?"
Đường Kiều vẫn bất động, Cố Đình Quân thấy cô khóc sắp ngất đi, nhịn không được nhẹ nhàng kéo cô đến bên người, nhỏ giọng dỗ dành: "Đừng khóc được không? Cô xem, cô khóc làm tôi không biết nên làm thế nào cả."
Lần đầu tiên gặp cô gái nhỏ khóc đến đáng thương như vậy, anh đúng là không biết làm sao. Anh còn tưởng rằng mình không quan tâm, nhưng thì ra không phải vậy.
Cố Đình Quân nhẹ giọng: "Tôi sai rồi. Nhà bên kia có thuốc tốt nhất, bây giờ tôi lập tức trở về xử lý, cô đừng khóc nữa được không?"
Anh vỗ về: "Ngoan, đừng khóc nữa nha."
Anh không biết cách dỗ dành, chỉ nhớ lại bộ dáng khi còn bé, người khác dỗ anh, anh liền học theo dỗ Đường Kiều.
Đường Kiều lạnh lùng nói: "Đi bệnh viện."
Cố Đình Quân bật cười: "Tôi không thể đi bệnh viện."
Đường Kiều hỏi lại: "Vì sao không thể đi bệnh viện? Chẳng lẽ bị thương như vậy còn không đi bệnh viện? Nếu như.."
Không đợi cô nói xong, Cố Đình Quân nghiêm túc nói: "Tôi thật sự không thể đi bệnh viện, sẽ kinh động đến rất nhiều người. Tôi cam đoan ở nhà có loại thuốc tốt nhất. Nếu không.. Cô đi về với tôi, giám sát tôi, được không?"
Anh nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, lau nước mắt cho cô, nói: "Được không a?"
Đường Kiều gật đầu: "Bây giờ đi liền."
Cố Đình Quân mỉm cười gật đầu, nói: "Chúng ta nên đi như thế nào? Bác và mẹ cô nhìn thấy tôi không phải sẽ điên lên chứ?" Anh nhẹ nhàng chế nhạo Đường Kiều.
Đường Kiều không quan tâm, nghiêm túc nói: "Có gì phải sợ? Tôi làm người ngay thẳng, không sợ bị ai nói."
Đường Kiều đứng ở giữa phòng, đôi mắt sáng ngời. Tuy rằng cô không nói nhiều, nhưng không biết vì sao, Cố Đình Quân lại cảm thấy thật ấm áp.
Sự ấm áp đến từ một người phụ nữ, một cô gái nhỏ, đúng là làm cho anh cảm thấy không thể tin được.
Nhưng cảm giác này, một chút cũng không khó chịu.
Anh mỉm cười nói: "Cô yên tâm, đừng cố chấp như vậy, tôi lập tức trở về."
Anh không nói nhiều với Đường Kiều, xoay người đi ra ngoài. Đường Kiều nhắm mắt theo đuôi. Cố Đình Quân đi đến ban công, quay đầu nhìn Đường Kiều: "Trời sắp mưa, mau vào nhà đi."
Đường Kiều im lặng nhìn anh, nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng ôm anh từ phía sau, nói nhỏ: "Ngài cõng tôi. Tay nghề của tôi rất tốt, tôi thật sự có thể giúp ngài băng bó."
Cố Đình Quân dở khóc dở cười, hơi nghiêng đầu nhìn Đường Kiều. Gió thổi tóc đen của cô bay lên, lướt qua khuôn mặt anh. Cả người cô dán trên lưng anh, không chút buông lỏng.
Ngày mùa thu hẳn là se lạnh, nhưng lúc này không hiểu sao lại nóng lên. Cố Đình Quân nắm tay Đường Kiều.
Đường Kiều không chịu buông tay: "Tôi phải đi cùng với ngài."
Đường Kiều bốc đồng đúng là không phải ngang bướng bình thường.
Cố Đình Quân cũng không nói gì nữa, chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Ôm chặt tôi."
Nói xong liền xoay người bám vào dây thừng bên cạnh tường, gió bắc thổi vù vù. Đường Kiều dán mặt lên lưng Cố Đình Quân, mềm yếu nói: "Ngài cẩn thận một chút."
Giọng nói của Cố Đình Quân bị tiếng gió làm cho hơi mơ hồ, anh cười nói: "Nếu cô không động đậy, tôi nghĩ chúng ta sẽ càng an toàn."
Đường Kiều không trả lời, lại ôm chặt vài phần, rất nhanh, hai người đã tiếp đất.
Đường Kiều nhanh chóng kiểm tra vết thương của Cố Đình Quân, may mà không sao. Cô nhẹ giọng hỏi: "Cảm giác như thế nào?"
Cố Đình Quân nắm tay cô đi về phái Cố gia.
Hai người vừa vào cửa liền nhìn thấy Cố Nhị Nữu vèo vèo vọt ra, gâu gâu nhe răng. Nhìn thấy là hai người liền lắc lắc cái đuôi, quay đầu trở về tiếp tục đi ngủ.
Đúng là một chú chó vô cùng thông minh.
Cố Đình Quân nắm tay Đường Kiều đi vào nhà. Cố gia đèn đuốc sáng trưng.
Đường Kiều hỏi chỗ hòm thuốc, tự tay băng bó vết thương cho anh. Tuy cố gắng nhẹ nhàng cẩn thận, nhưng vì không có kinh nghiệm nên thao tác không được tốt lắm. Nhưng Cố Đình Quân không kêu ca gì, có người quan tâm anh như vậy, đúng là một trải nghiệm khó quên.
Anh cứ cúi đầu nhìn cô như vậy, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, nói nhỏ: "Cảm ơn."
Lần này không có vui đùa, mà là thật sự nghiêm túc.
Đường Kiều mềm yếu nói: "Không cần khách khí, dù sao tôi cũng đã cứu vài lần."
Cố Đình Quân nghe vậy, cười cười.
Đường Kiều còn nói: "Tôi mặc kệ, gì thì gì, tóm lại lần này lại là tôi cứu ngài."
Cô nói đúng lý hợp tình như vậy, quả thực làm người ta cảm thấy buồn cười. Cố Đình Quân lười biếng tựa vào sofa, nhìn Đường Kiều cuối cùng thắt một cái nơ con bướm, khóe miệng anh nhếch lên.
Đường Kiều nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu, cũng không ngẩng đầu, cẩn thận thu dọn đồ đạc, nhẹ giọng nói: "Ngày mai bảo Cố Tứ thay băng cho ngài. Tôi chỉ ứng phó tạm thời thôi."
Nhưng không thể không nói, hòm thuốc của anh đúng là đủ hết mọi thứ.
Đường Kiều nhìn áo sơ mi dính đầy máu trên tay, nói nhỏ: "Tôi đi giặt áo."
Cố Đình Quân kéo tay cô lại: "Ngồi cùng tôi một lát."
Đường Kiều có chút không hiểu, nhưng cũng chỉ do dự một chút, vẫn ngồi xuống bên cạnh anh. Hai người cứ im lặng ngồi trên sofa như vậy.
Cố Đình Quân đột nhiên hỏi: "Lần trước cô nhắc đến Đoan Mộc Cảnh Dục?"
Đường Kiều a một tiếng, lập tức nghiêng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"
Lần trước Đường Kiều muốn thừa nhận, nhưng nửa đường bị đánh gãy. Sau đó, cô cẩn thận suy nghĩ lại, có chút sợ hãi, dựa theo tính cách đa nghi của Cố Đình Quân, kỳ thực cô không nói mới tốt.
Bằng không, vừa không chiếm được chỗ tốt, lại còn bị anh hoài nghi. Dù sao, có thể biết được số điện thoại tư nhân của Cố gia chẳng có mấy người!
Nếu thật sự nói ra, không thể giải thích rõ ràng được.
Cố Đình Quân đa nghi như vậy, không chừng còn cho rằng cô là bị người khác phái đến tiếp cận anh.
Chỉ chớp mắt, Đường Kiều đã nói: "Đoan Mộc Cảnh Dục làm sao?"
Khuôn mặt ngơ ngác, kỹ thuật diễn rất tốt.
Cố Đình Quân lười nhác dựa vào sofa nhìn cô, nhìn đủ liền mỉm cười: "Không.. sao."
Đường Kiều cảm thấy nổi hết cả da gà. Người này nói chuyện không đầu không đuôi, làm cho người khác thật không thoải mái! Cô không hiểu anh có ý gì, lại lo lắng mình nói quá nhiều sẽ làm anh hoài nghi.
Đường Kiều đột nhiên hỏi: "Hôm nay tâm trạng ngài không tốt sao?"
Muốn kết thúc một đề tài cũng chỉ có thể lái sang một đề tài quan trọng khác.
Cố Đình Quân nhìn nước mưa bên ngoài cửa sổ, như cười như không: "Không có a."
Đường Kiều mới không tin đâu!
Rõ ràng không phải như vậy, nhưng cô cũng không hỏi nhiều, lại lắp bắp nói nhỏ: "Tôi sắp xong đời rồi."
Đề tài này không thể nói chuyện, vậy thì lại chuyển đề tài khác là được.
Đường Kiều nhẹ giọng: "Tôi.. Lát nữa tôi về nhà thế nào a?"
Giọng nói buồn bã, vẻ mặt mê mang.
Cô đi đến bên cửa sổ, trời mưa như trút nước. Cô tựa vào cửa kính, quay đầu nhìn Cố Đình Quân, nói thẳng: "Xem ra, tôi phải làm phiền ngài rồi."
Cho dù sắc mặt tái nhợt nhưng nhìn Cố Đình Quân cũng không yếu đuối.
Anh mỉm cười: "Không phải vừa rồi cô nói là lại cứu tôi một lần sao? Nếu là như thế, làm sao có thể gọi là phiền được?"
Đường Kiều bật cười khanh khách: "Tôi nói bừa mà ngài cũng tin sao?"
Cố Đình Quân cười đến ý vị thâm trường: "Có lẽ, chỉ cần cô nói.. Tôi đều tin."