Xuyên Thành Thỏ Tinh Của Nam Phụ Bệnh Nan Y

Chương 59-2

Chương 59.2



Tô Từ mím môi, bước chân nhanh hơn mà đi qua.

Cô ngồi xuống bên cạnh Lục Chiết, dựa sát vào hắn, trực tiếp hôn một cái lên môi lạnh lẽo của hắn.

"Đoàn Đoàn." Lục Chiết nhìn thoáng qua xung quanh, trước sân khấu có không ít nhân viên công tác.

Tô Từ cảm nhận được lạnh lẽo trên người thiếu niên rút đi, lúc này cô mới trở nên cao hứng.

Chớp mắt, đuôi mắt Tô Từ cong lên, cố ý kinh ngạc hỏi hắn: "Làm sao vậy? Anh không thích em hôn anh sao?"

Lục Chiết: "..."

Hắn duỗi tay nhéo khuôn mặt của thiếu nữ, đen nhánh trong mắt đã trở thành bất đắc dĩ và sủng nịch. Giữa ánh sáng tối tăm, hắn thấp giọng nói: "Thích."

Tô Từ sung sướиɠ cười ra tiếng, trong ánh mắt xinh đẹp tất cả đều là đắc ý.

Cô đã biết, tiểu yêu tinh xinh đẹp đáng yêu như cô, ngay cả cái miệng nhỏ cũng thơm thơm, Lục Chiết không có khả năng sẽ không thích cô hôn hắn.

Lúc bảy giờ, khán giả liên tục vào sân khấu.

Ghế phổ thông được sắp xếp cách ghế khách quý một khoảng cách nhất định để bảo đảm độ thoải mái ở khu khách quý.

Không bao lâu, dưới sân khấu đã ngồi đầy fans.

Một khắc khi buổi biểu diễn mở màn, là thanh âm đinh tai nhức óc của các fan vui mừng kêu lên.

"Trịnh Hạo, Trịnh Hạo, Trịnh Hạo.."

Từng tiếng gọi, tại thời điểm khi Trịnh Hạo lên sân khấu càng thêm kích động, Tô Từ thậm chí còn nghe thấy phía sau mình có người kêu đứt tiếng.

Trước kia Tô Từ vẫn luôn làm thần tượng người khác, đây là lần đầu tiên cô làm người đứng xem cảm nhận các fan theo đuổi thần tượng.

"Anh có thần tượng yêu thích không?" Tô Từ hỏi Lục Chiết bên cạnh.

Lục Chiết: "Không có."

Tô Từ đã sớm đoán được đáp án, nếu Lục Chiết nói có, cô mới cảm thấy kinh ngạc.

Vừa hay Trịnh Hạo ca nhảy đều rất lợi hại, không khí xung quanh lập tức trở nên bốc cháy.

Ở trong từng đợt thanh âm kích động của fans, Tô Từ tính thời gian, giá trị sinh mệnh của Trịnh Hạo còn nửa giờ.

Vị trí của cô ở phía trước, hơn nữa trên màn hình lớn cũng chiếu hình Trịnh Hạo. Lúc Trịnh Hạo làm động tác nhấc tay, Tô Từ cố gắng nhìn giá trị sinh mệnh trên cổ tay của Trịnh Hạo, vẫn như cũ là dây nhỏ màu đỏ.

Cô có chút khẩn trương.

Cho dù cô không quan tâm Trịnh Hạo thì đây cũng là một mạng người, cô không hy vọng sẽ biến mất ngay trước mặt mình.

Còn hai mươi phút.

Ở trên sân khấu Trịnh Hạo khai hỏa toàn bộ hỏa lực, các fan kêu gào càng ngày càng hưng phấn.

Tất cả lực chuyên chú của Tô Từ đều ở trên cổ tay của Trịnh Hạo.

Mà lúc này, cô lơ đãng nhìn đến dưới sân khấu ở phía đối diện, một đám người bao lấy một người đi vào. Người đi chính giữa quá mức bắt mắt, khó có thể làm người bỏ qua.

"Anh trai?" Tô Từ thấp giọng kinh hô.

Ánh mắt Lục Chiết theo cô nhìn qua.

Xác thật là Tô Trí Viễn.

"Anh trai tới đây sao?" Tô Từ rúc thân thể của mình vào bên cạnh Lục Chiết, tận lực che đậy mình, may mắn là dưới sân khấu ánh sáng xung quanh khá tối tăm.

Cô nói với anh trai, cô tới cùng bạn, hiện tại cô ngồi với Lục Chiết, hiển nhiên là giấu không được.

Tô Từ đột nhiên có loại cảm giác quẫn bách và thẹn thụng, như học sinh tiểu học tan trường không về nhà mà chạy đi chơi, bị người lớn bắt được tại trận.

Mấy vị trí ở chỗ khách quý đều có người ngồi, vị trí của Tô Trí Viễn và Tô Từ cách xa nhau vài cái chỗ ngồi.

Tô Từ thở phào một tiếng, cô cũng không biết anh trai có thấy cô và Lục Chiết hay không.

Cô vùi đầu trong ngực của Lục Chiết: "Anh trai em không có thấy em đúng không?"

Bộ dáng lúng túng của thiếu nữ chọc cười Lục Chiết: "Hẳn là không, hình như anh trai em đến cùng bạn."

Tô Từ trộm ló đầu ra, nhìn hướng bên kia, bên cạnh anh trai xác thật có một người phụ nữ đang ngồi, đối phương hình như đang nói gì đó với anh trai.

Tô Từ lúc này mới thả lỏng tim. Anh trai có bạn ở cùng, phỏng chừng sẽ không có thời gian để ý tới cô.

Tô Từ tính toán, đợi sau khi giá trị sinh mệnh hai mươi phút của Trịnh Hạo biến hóa thì lặng lẽ kéo Lục Chiết rời đi.

Kế tiếp, Tô Từ tận lực rúc thân thể của mình vào sau Lục Chiết. Cô sốt ruột chờ đợi Trịnh Hạo biểu diễn động tác lộn ngược ra sau.

Làm lộn ngược ra sau trên mặt phẳng đã rất lợi hại, nhưng Trịnh Hạo thế mà lại khiêu chiến biểu diễn lộn ngược ra sau trên giàn giáo cao ba mét, fans kích động phấn chấn đến mức vẫn luôn kêu gọi tên của anh ta.

Người xem trên đài, tất cả đều là ánh sáng tiếp ứng của Trịnh Hạo, tựa như bầu trời đêm che kín đầy sao.

Tô Từ liếc mắt nhìn thời gian trong di động.

Còn năm phút.

Lúc này, Trịnh Hạo đã đổi xong trang phục biểu diễn. Lần này, trên người anh ta mặc một kiện sơmi màu tím đậm bằng chất liều tơ tằm mềm mai, vạt áo lỏng lẻo lộ ở bên ngoài, vài sợi tóc cũng phun thuốc nhuộm màu tím đậm, giống như là tử yêu.

"Rất khẩn trương sao?" Lục Chiết cảm giác được trong lòng bàn tay mình, tay của thiếu nữ đang chặt chẽ nắm hắn.

Khác với trạng thái kích động của các fans khi xem buổi biểu diễn, Lục Chiết cảm thấy Tô Từ không có nửa điểm hưng phấn hay vui sướиɠ, ngược lại lại như đang khẩn trương.

Vì sao cô lại khẩn trương?

Đôi mắt Tô Từ chuyên chú nhìn trên sân khấu, Trịnh Hạo đứng tại vị trí giàn giáo, trên đài thả ra băng khô, giữa sương khói, giàn giáo chậm rãi nâng lên cao.

Nhìn dây thép sau lưng anh ta, môi đỏ Tô Từ nhếch lên, lúc này mặt mày tinh xảo của cô mới giãn ra, cô cười nói cùng Lục Chiết: "Sau buổi biểu diễn, em có thứ tốt cho anh."

Lục Chiết nghiêng đầu nhìn cô một cái, chỉ thấy ánh mắt thiếu nữ lấp lánh. Đột nhiên đã xảy ra chuyện gì khiến cô cao hứng sao?

Mà trên sân khấu, giàn giáo ngừng ở độ cao dự định tự trước, ca khúc của Trịnh Hạo cũng gần tới hồi kết. Anh ta bắt đầu lộn ngược ra sau, làm động tác kết thúc.

Ngay lúc Trịnh Hạo lộn người về sau để tiếp đất, anh ta trượt chân, một chân dừng ngoài giàn giáo, khiến cả người anh ta rơi xuống giàn giáo.

Các fan cả kinh trừng mắt, thét ra tiếng chói tai: "Trịnh Hạo cẩn thận.."

Nháy mắt tiếp theo, ngay lúc thân thể Trịnh Hạo sắp rơi xuống đất, anh ta bị dây thép trên người kéo lại, toàn bộ thân thể treo giữa không trung, ở cách mặt đất khoảng nửa thước, sau đó chậm rãi đáp xuống đất.

Khi anh ta rơi xuống đất, băng khô dâng lên, trên sân khấu bay xuống cánh hoa màu tím.

Một màn tuyệt đẹp làm fans kinh hãi, lại thật bất ngờ và vui mừng.

Trịnh Hạo nằm trên sân khấu, chỗ ngực phập phồng kịch liệt, trái tim như thể bị dọa đến mức sắp lao ra khỏi ngực.

Anh ta nhắm mắt, trong tiếng vui mừng của fans kêu lên mà đứng lên, khom lưng thật sâu xuống dưới sân khấu.

Chỉ có anh ta biết, vừa rồi anh ta thiếu chút đã chết.

Ở dưới đài, người đại diện vẫn luôn nhìn Trịnh Hạo biểu diễn. Vừa rồi khi Trịnh Hạo xảy ra sai lầm, anh ấy sợ tới mức cơ hồ muốn nhảy dựng lên. Giàn giáo ba mét rất cao, nếu Trịnh Hạo rơi xuống từ phía trên, anh ấy không dám tưởng tượng.

Người đại diện nghĩ mà sợ, vỗ ngực, một hồi lâu gương mặt bị kinh hách mà mất đi sắc máu mới hoãn lại.

Anh ấy nghĩ đến, nếu không phải vừa rồi thiên kim Tô xuất hiện trong phòng trang điểm, cường thế uy hϊếp Trịnh Hạo phải dùng dây thép, chỉ sợ, hiện tại Trịnh Hạo chính là nằm trên sân khấu, bị đưa đi cứu trị.

Vị thiên kim Tô này thật đúng là thần. Ít nhiều là nhờ có cô, mới giúp Trịnh Hạo tránh được một kiếp.

Toàn trường là tiếng fans kêu lên vui mừng.

Trịnh Hạo không có việc gì, Trịnh Hạo, người đại diện, và fans đều nhẹ nhàng thở ra, chỉ có Tô Từ khó tin mà nhìn Trịnh Hạo trên sân khấu.

Ánh mắt cô dừng trên cổ tay của Trịnh Hạo, chỉ thấy trên màn hình lớn, giá trị sinh mệnh của anh ta vẫn như cũ là dây nhỏ màu đỏ.

Tô Từ nhanh chóng lấy di động ra, cô cúi đầu nhìn thời gian trên màn hình. Cô không nhớ lầm thời gian, nguy hiểm của Trịnh Hạo hẳn đã đi qua.

Chuyện phát sinh hết thảy vừa rồi, xác thật đã ngăn cản Trịnh Hạo tử vong.

Giữa mày Tô Từ nhíu chặt.

Vì sao hiện tại giá trị sinh mệnh của Trịnh Hạo vẫn như cũ là dây nhỏ màu đỏ?

Trước kia khi cứu người, giá trị sinh mệnh của đối phương đều sẽ lập tức thay đổi. Nhưng hiện tại, đây là lần đầu tiên Tô Từ gặp được tình huống như vậy, cứu người rồi, nhưng giá trị sinh mệnh của đối phương vẫn là dây đỏ như cũ.

Tô Từ nhìn Trịnh Hạo, chẳng lẽ anh ta nhất định phải chết?