"Được thôi. Dù sao cậu cũng không chết." Sở Vân Phong không hề phản đối mà vui vẻ nắm lấy tay Cố Hoan nói, "Hoan Hoan, đi, anh đưa em đến nhà anh..."
Cố Hoan sững sờ, cô vẫn chưa thích ứng được với sự nhiệt tình của Sở Vân Phong.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, "Cố Hoan, cô nhớ rõ nhiệm vụ của mình."
Được thôi, không thể không thừa nhận, sự uy quyền của Bắc Minh Mặc đã khống chế được bước chân của Cố Hoan.
Cô ngây người lại, quay đầu nhìn Bắc Minh Mặc, cô cảm thấy hôm nay anh có chút khác lạ.
"Bắc Minh nhị, cậu điên rồi à, Hoan Hoan không phải bảo mẫu của cậu! Cô ấy chỉ là thư ký thôi." Sở Vân Phong đúng một bên mắng.
Bắc Minh Mặc lạnh lùng nhướn mày, nhìn Cố Hoan như muốn nói: Không ở lại thì cô chết chắc.
Cố Hoan âm thầm thở dài, lắc đầu xin lỗi Sở Vân Phong, "Xin lỗi, Vân Phong, có lẽ hôm nay em vẫn phải báo cáo với anh ấy công việc ngày hôm nay."
Trên mặt Sở Vân Phong lập tức hiện ra biểu tình tổn thương, vô cùng ủy khuất, oán hận nhìn Bắc Minh Mặc, "Hoan Hoan, đợi khi nào em không làm thư ký nữa thì đến hộp đêm của anh làm..."
"Sở Vân Phong!" Bắc Minh Mặc lạnh lùng hét lên, cắt đứt lời Sở Vân Phong.
Người này thật sự nổi cơn phẫn nộ rồi, anh đột nhiên ấn một cái nút cạnh đầu giường.
Lập tức có mấy vệ sĩ đi vào.
"Đua tên này ra khỏi đây cho tôi."
"Vâng, chủ tịch."
Vì thế, Sở Vân Phong bị mấy vệ sĩ lôi ra khỏi phòng bệnh.
Anh ấy một bên giẫy giụa, một bên nói: "Aiya Hoan Hoan, đến hộp đêm của anh làm bà chủ... Này có thể nhẹ một chút không, này này..."
Cửa đóng lại.
Trong phòng bệnh chỉ còn anh và cô.
Nhìn trộm Bắc Minh Mặc một cái, trái tim Cố Hoan đột nhiên nhảy lên.
Sau đó, một giọng nói trầm ấm vang lên, "Bị cảm đã đỡ chưa?"
Một cảm giác ấm áp nhen nhói vào lòng Cố Hoan, thân thể cô khẽ run lên.
"Ừm." Cố Hoàn trả lời theo cảm tính, cô quan sát một chút thương tích của anh, "Anh...tối qua...cái đó..."
Thực ra, cô rất tò mò, một người cẩn trọng như anh làm sao có thể xảy ra tai nạn được? Càng huống hồ trong xe còn có một người phụ nữ... Người phụ nữ đó là ai?"
Mắt anh sáng lên, vẫy tay nói với cô, "Qua đây."
Cô ngoan ngoãn tiến lên phía trước, nhìn anh với ánh mắt mong chờ. Anh đang muốn nói chân tưởng với cô sao? Toàn trang đầu của các báo trong thành phố A sắp bị cô thầu rồi. Cô đột nhiên có chút kích động, cắn môi nói nhỏ: "Chủ tịch, có gì muốn nói sao?"
Anh cong môi lên, ánh mắt sáng ngời, móc tay nói: "Lại gần chút nữa."
Cô gật gật đầu, nghiêng người ra, chuẩn bị lắng nghe một cách cẩn thận.
Đột nhiên, anh vươn người ra, ôm cô vào lòng, mạnh mẽ chiếm lấy môi cô...
"Ưʍ..."
Thân thể Cố Hoan đông cứng lại, giống như có dòng điện chạy qua, cô căn bản không thể động đậy.
Cô đột nhiên cảm thấy não mình chuẩn bị nổ tung, khiến đại não của cô ngừng hoạt động.
Không giống với lần đầu tiên khi bị anh trừng phạt mãnh liệt trong hộp đêm, càng không giống với nụ hôn để diễn kịch trước mặt Bùi Đại Nhi...
Lần này, anh hôn triệt để đến cùng, giống như một linh hồn đang muốn tiến sâu vào môi cô hơn, hòa cùng hơi nóng, lý trị dần dần mất đi...
Trong vòng tay anh, cô giống như một vũng nước mềm yếu.
Không thể phủ nhận, đôi môi của anh có từ tính không thể khống chế lại được, nó cuốn chặt lấy môi cô...
Thời gian dường như đang dừng lại tại giờ phút này, cô và anh cũng quên đi tất cả, chỉ nhớ đến hơi ấm của nhau.
Không biết qua bao lâu anh mới kết thúc nụ hôn này.
Nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, kề cằm lên vai cô, tận hưởng hương thơm thuộc về cô, cuối cùng, thở dài một tiếng, giọng có chút khàn.
"Cố Hoan, làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, được không?"
Làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, được không?
Câu nói nhẹ nhàng này giống như một quả bom ném vào trái tim Cố Hoan.
Sau đó, một vụ nổ vang lên.
"Hả?"
Sắc mặt cô càng ngày càng trắng, trong đầu cô đã nổ hai phút súng, trong lòng mơn man, cô cảm thấy đây giống hệt như một giấc mộng.
Một người cao ngạo như Bắc Minh Mặc, da sạch sẽ như Bắc Minh Mặc làm sao có thể nói ra câu nói làʍ t̠ìиɦ nhân của anh được không có chứ.
Cô nuốt nước bọt, thoát khỏi vòng tay của Bắc Minh Mặc, mở to mắt ra, một lúc sau, cô mới run rẩy nói, "Anh anh anh đầu anh có vấn đề à?"
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn cô chằm chằm, gương mặt vẫn rất bình tĩnh.
mỏi.
Chỉ là, trong đôi mắt đó của anh, hiện lên chút mệt
"Anh rất tỉnh táo." Anh giờ đôi tay đang được băng bó ra, sờ nhẹ lên mặt Cố Hoan, "Cho dù em có suy nghĩ thế nào, Hoan, đừng từ chối anh nhanh như vậy."
Tiếng "Hoan" đó nhẹ nhàng chạm vào lòng cô.
Cô che giấu cảm xúc trong lòng, nhìn anh nghiêm túc, lẩm bẩm: "Tại sao?" Tại sao?
Hôm qua, anh vẫn vô cùng ngạo mạn, hai người vẫn đang cãi vã nhau, tại sao hôm nay lại đột nhiên bảo cô làʍ t̠ìиɦ nhân của anh, tại sao?
Cô không hiểu, một người có thân phận cao quý như anh tại sao lại chọn CÔ?
Thậm chí không hiểu, vụ tai nạn xe này rốt cục đã thay đổi gì ở con người anh, dường như thái độ của anh đối với cô cũng thay đổi rất nhiều.
Còn nữa....Người phụ nữ trong xe, rốt cục là ai?
Trong lòng Cố Hoan còn quá nhiều câu hỏi, cô rất muốn hỏi cho rõ ràng.
Sau đó, nhìn gương mặt không có chút cảm xúc nào của anh, thì cô lại tỏ vẻ bất lực, không nói gì.
Trái tim dường như bị thứ gì đó đâm vào.
Anh mím chặt môi lại, giơ tay ra, lại một lần nữa ôm cô vào lòng, trán đặt nhẹ lêи đỉиɦ đầu cô, giọng trầm lại, trêu đùa.
"Làm gì có lý do gì? Không phải người ta hay nói là thư ký làm nhiều rồi thì sẽ ngồi lên người của ông chủ sao?"
Giọng nói trêu đùa của anh vang lên.