Nửa ngày sau, Trương Thiên đến nhà họ Châu ở Kyoto!
Nhà họ Châu được canh gác rất nghiêm ngặt, dù sao ông cụ nhà họ Châu Châu Thành Văn cũng là lãnh đạo, mặc dù chỉ là văn chức, nhưng cũng là một nhân vật quan trọng.
Trương Thiên nhìn thấy một chiếc xe Jeeps quân đội đang đỗ ở trước cổng, hơn nữa biển số xe còn khá bắt mắt.
Xe này thông thường nếu không phải xử lý nhiệm vụ thì sẽ không xuất hiện ở đây, Châu Thành Văn chỉ là một đại lão văn chức, phải là xe cờ đỏ mới phải. Còn chiếc xe Jeep này, rõ ràng là do một quan võ lái.
Trương Thiên ở trong doanh trại Thần Long một thời gian dài như vậy, đối với mấy cái kỉ luật nghiêm minh này vẫn rất rõ ràng.
Quay đầu lại, Trương Thiên còn thấy trước cổng chỉnh nhà họ Châu có hai sĩ quan mặc quân phục, bọn họ cũng không đứng nghiêm canh gác như mấy lính canh bên cạnh, mà cà lơ cà phất hút thuốc nói chuyện…
Nhìn thấy cảnh này, Trương Thiên nhíu mày: “Người đến là họ Châu là ai?”
Trương Thiên đi đến, hai sĩ quan kia liếc Trương Thiên một cái, sau đó tiếp tục trò chuyện, không để ý một chút nào đến Trương Thiên nữa.
Bảo nhà họ Châu đi lên cản Trương Thiên lại, sau đó kiểm tra đối chiếu thân phận của Trương Thiên: “Xin hỏi anh là?”
Trương Thiên nhẹ giọng nói: “Tôi tên là Trương Thiên, đến tìm gia chủ nhà họ Châu của các cậu.”
Trương Thiên cũng không xông vào, mà làm theo quy trình của nhà họ Châu, quy tắc ở Kyoto vẫn phải tuân theo.
Hơn nữa, mặc dù Trương Thiên đã cứu Châu Thành Văn một mạng, nhưng ngoại trừ quan hệ với Châu Vũ ở bên ngoài ra thì tình cảm với họ Châu chưa thân thiết đến mức có thể xông vào.
Bảo vệ gật đầu: “Ông Trương có hẹn trước không?”
Trương Thiên lắc đầu: “Không có.”
Bảo vệ quan sát Trương Thiên một chút: “Vậy thì thật xin lỗi ông Trương, gia chủ Châu Thành Văn của nhà chúng tôi đang bận tiếp khách quý.”
“Đợi bọn họ nói chuyện xong tôi sẽ truyền lời giúp anh.”
Hả?
Đang tiếp khách sao?
Là chủ nhân của chiếc xe Jeep bên ngoài kia sao?
Trương Thiên nhíu mày hỏi một câu: “Cụ thể là vị khách quý nào vậy?”
Bảo vệ biểu cảm lạnh nhạt: “Không thể nói!”
Dù có đang tiếp đãi đại tướng Viên, Trương Thiên cũng xông vào, làm gì có ai dám nói gì?
Nhưng Trương Thiên cũng không làm khó bảo vệ nhà họ Châu, ngược lại nghiêm giọng quay sang hỏi hai sĩ quan khác đứng trước cổng: “Chủ tử của mấy cậu là ai?”
Giọng nói của Trương Thiên thậm chí còn mang theo vài phần quát nạt…
Anh nhìn bộ dáng cà lơ cà phất của hai người này thấy chướng mắt, quan trọng nhất bản thân là sĩ quan, ít ra phải tuân thủ quy định tìm một chỗ mà hút thuốc, chứ không phải đứng ở trước cửa nhà người khác tùy ý làm xằng làm bậy.
Cái này không chỉ làm tổn hại đến thể diện của nhà họ Châu, mà còn chứng tỏ rằng chủ tử không dạy bảo được!
Nếu là sĩ quan do Trương Thiên dẫn ra ngoài cùng, anh đã sớm một cước đá bay rồi…
Nghe thấy tiếng quát nạt truy hỏi của Trương Thiên, hai tên sĩ quan cùng quay đầu nhìn về phía Trương Thiên, trên mặt mang theo một chút ghét bỏ, cười lạnh nói: “Anh gọi chúng tôi?”
Trương Thiên ở trước mặt hình như cũng không lọt vào mắt của bọn họ.
Trương Thiên trầm giọng nói: “Chính là đang hỏi các cậu đấy!”
Hai người cảm nhận được địch ý, rõ ràng là địch ý!
Bọn họ đảo mắt, nghiêm mặt, một tên sĩ quan mày rậm ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, rít một hơi thật sâu, sau đó nhả khói về phía của Trương Thiên, lại nói: “Tên của chủ tử chúng tôi, anh không xứng được biết, tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đứng gọn sang một bên, đừng trêu chọc chúng tôi.”
Cái này thú vị rồi đấy!
Trong hàng ngũ quan võ, không có mấy người có chức vụ cao hơn mình, hơn nữa cũng không có ai dám nói với Trương Thiên này hai chữ ‘không xứng’!
Nếu có, thì chính là địa vị quá thấp…
Mặc dù Trương Thiên không ở doanh trại Thần Long, thế nhưng đời này không thể quên được những cơ chế ở bên trong.
Trương Thiên bày ra khí thế của tổng giáo đầu, lạnh lùng và uy mãnh: “À, ngược lại tôi thật sự muốn mở mang kiến thức một chút, muốn nghe xem chủ tử trong miệng của hai cậu là người nào, đào tạo ra hai sĩ quan ngang ngược càn rỡ như hai cậu.”
Lúc này, đôi lông mày của Trương Thiên cao vυ't, ánh mắt đáng sợ, mặc dù anh không mặc quân trang, nhưng khí thế của anh mạnh mẽ hơn bất kì sĩ quan quân đội nào mà bọn họ từng thấy ở trong doanh trại.
Hai sĩ quan mặc dù cảm thấy khí thế trên người của Trương Thiên đáng sợ, nhưng một thân quần áo của Trương Thiên còn chưa đến mức khiến bọn họ phải e dè, hơn nữa chủ tử đứng ở sau là một chỗ dựa lớn.
Một tên sĩ quan mày rậm hừ lạnh một tiếng: “Hừ, đừng tưởng rằng trợn mắt là có thể dọa người, anh ở trong mắt của tôi, chẳng là cái thá gì cả.”
Một tên đàn ông khác miệng rộng thô lỗ nói: “Thằng nhóc, đừng có phách lối ở đây, chỉ dựa vào cái giọng điệu nói chuyện của mày, nếu không phải chỗ này là nhà họ Châu, tao sớm đã đánh cho mày răng rơi đầy đất rồi đấy!”
Khuôn mặt của Trương Thiên dữ tợn, anh đang rất tức giận!
Hai tên sĩ quan vô kỉ luật trước mặt này đã xúc phạm đến ranh giới cuối cùng của Trương Thiên về yêu cầu đối với sĩ quan.
Kỳ thật, người nên cảm thấy may mắn phải là bọn hắn mới đúng, nếu không phải đang đứng trước cổng ra vào nhà họ Châu, Trương Thiên nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ phải làm người như thế nào, nhất định phải dạy dỗ bọn họ sống sao mới xứng đáng với bộ quần áo đang mặc trên người.
Trương Thiên lạnh giọng nói: “Tôi thật sự rất chờ mong chủ tử của các cậu là ai, lại có thể dạy dỗ ra một đám phế vật như các cậu!”
Cái gì?
“Mày vừa mắng chúng tao cái gì?” Tên đàn ông miệng rộng rống lớn bước ra, bộ dáng hùng hổ dọa người, thậm chí còn muốn xông lên.
Tên đàn ông khác mày rậm nhíu lại, một tay kéo lấy đồng đội của mình: “Đại Bân, đừng kích động! Ở đây là nhà họ Châu, lão đại còn đang ở bên trong nói chuyện, đừng làm hỏng việc!”
“Anh Lượng, thằng ranh này thật sự quá kiêu ngạo, em…” Đại Bân nghiến răng nghiến lợi nói.
Nhưng sau khi được cái người tên anh Lượng nhắc nhở, tên đàn ông miệng rộng vẫn oán hận nhịn xuống cục tức này.
Trong lòng bọn họ cực kì không cam tâm nhìn chằm chằm Trương Thiên.
Nam bảo vệ nhìn thấy Trương Thiên xích mích cùng với hai sĩ quan của khách quý, âm thanh còn lớn như vậy, cậu ta vội vàng chạy đến ngăn lại.
Bảo vệ đương nhiên là đứng về phía hai sĩ quan của khách quý: “Ông Trương, đây là đang ở trước cổng nhà họ Châu, hai vị sĩ quan này cũng là khách quý của nhà họ Châu chúng tôi, không phải người mà ông có thể đắc tội được.”
“Tôi khuyên ông tốt nhất là nên kiềm chế lại một chút, đừng ở chỗ này la lối om sòm, bằng không tôi sẽ lập tức mời ông ra khỏi chỗ này.”
Khi nói chữ ‘mời’ còn nhấn mạnh.
Trương Thiên sắc bén liếc tên bảo vệ đứng cạnh một cái, hừ lạnh cười nói: “Nếu nói người la lối om sòm không để ý đến thể diện nhà họ Châu, hẳn là hai vị được cậu coi là ‘khách quý’ này chứ?”
“Tại sao tôi không thấy cậu đuổi bọn họ đi, mà lại khuyên tôi rời đi?”
“Hơn nữa khuyên tôi rời đi, cậu đã hỏi ý gia chủ nhà họ Châu của các cậu chưa, tôi đến đây là để tìm ông ta, đây là nhà của ông ta, cậu lại có thể làm chủ thay ông ta được sao?”
“Còn nữa, tôi khuyên cậu một câu, tốt nhất đi vào bên trong, báo với gia chủ nhà họ Châu một lời là Trương Thiên tôi đến, xem ông ta có ra ngoài chào hỏi tôi hay không!”
Chút tự tin này Trương Thiên vẫn có.
Đừng nói là lần trước cứu Châu Thành Văn, cho dù không có phần tình nghĩa này, thì với thân phận của Trương Thiên, một nhân vật cấp bậc chiến thần trấn quốc, cho dù là lãnh đạo vẫn phải kính mình ba phần.
Bảo vệ nhà họ Châu lập tức bị Trương Thiên nhắc đến!
Hai sĩ quan đứng ở phía sau bảo vệ nhà họ Châu, lúc này lập tức cười nhạo, nói: “Ha ha, còn đứng ở chỗ này đóng giả quan lớn?”
“Nhìn cái bộ dạng nghèo kiết xác của mày, mày có biết gia chủ nhà họ Châu là nhân vật như nào không? Nực cười, còn đích thân ra ngoài cổng đón tiếp mày? Thật sự là lời gì cũng dám nói ra khỏi miệng.”
“Mày cho rằng mày có thể giống như chủ tử của bọn tao sao?”
Hai người lại hừ lạnh một tiếng, khinh bỉ một phen.
Bảo vệ nhà họ Châu quyết tâm đứng về phía hai tên sĩ quan, dù sao thì từ trang phục cho đến khí chất cũng không giống nhau.
Quan quân là lái xe ô tô ở trong doanh trại đến, còn Trương Thiên chỉ đi bộ đến cửa, chỉ cần so sánh như thế này, là cậu ta phải biết đứng về phe nào rồi.
Bảo vệ nhà họ Châu lạnh giọng nói: “Vị tiên sinh này, cậu đứng ở trước cổng nhà họ Châu chúng tôi liên tục gây rối, tôi lệnh cho anh lập tức rời khỏi đây, bằng không chúng tôi sẽ áp dụng các biện pháp cần thiết cưỡng chế anh rời khỏi chỗ này.”
Trương Thiên lạnh giọng lắc đầu: “Thật ngại quá, chỉ dựa vào cậu, còn chưa xứng mời tôi đi.”
Hai sĩ quan đứng ở bên cạnh lại châm một điếu thuốc, châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Ha ha, mau đi nhanh đi, đừng ở chỗ này bẽ mặt thêm nữa.”
“Còn dám nói người ta không xứng, đúng là cái gì cũng không sợ nhỉ!”
“Cũng dám đứng ở trước cổng nhà họ Châu gây sự, thât sự đúng là quá tự phụ.”
Bốp!
Bốp!
Hiện trường giống như nổi lên một cơn gió, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh của hai cái tát giòn giã vang lên, điếu thuốc lá hai tên sĩ quan vừa châm đã rơi trên mặt đất, mà trên mặt của bọn hắn có hai dấu bàn tay màu đỏ rực!
“A!”
Hai tên sĩ quan ôm mặt hét lớn: “Ai, ai dám đánh tao!”
Người ra tay ngoài Trương Thiên ra, thì còn có thể là ai được nữa!
Anh thật sự không nhịn nổi nữa, chướng mắt với tác phong của hai kẻ này…
Thế nhưng hai tên sĩ quan bị tát, còn chưa biết là ai ra tay đánh người, bảo vệ nhà họ Châu cũng không nhìn thấy rõ.
Nhưng trong lòng của bọn họ đều biết rõ, ngoại trừ trương Thiên đứng ở trước mặt đấy, tuyệt đối sẽ không có người thứ hai ra tay.
“Mày mà cũng dám ra tay đánh chúng tao?” Hai tên sĩ quan trăm miệng một lời hét: “Tao gϊếŧ mày!”
Hai người đã hoàn toàn bị chọc giận!
Bảo vệ nhà họ Châu nhìn Trương Thiên bất hạnh tai họa rơi trúng đầu, chế giễu: “Xem mày còn dám phách lối không, lúc nào cũng sẽ có người đến xử lý mày!”