Cung chủ chớp chớp mắt, định thần lại: “Ưm… bản cung không có ý đó!”
Vừa nãy cô phát hiện bản thân mình nói cũng có phần quá đáng, đan dược này nhà người ta dùng để cứu chủ, mà bản thân mình lại nói không đáng giá đem đi cứu người…
“Vừa nãy ăn nói bậy bạ, mong ông Quách thông cảm!”
“Chỉ là đan dược này cũng khác quan trọng với bản cung, vì vậy nhất thời nóng ruột nên mới mạo phạm…”
Trương Thiên nhíu mày, hỏi: “Ồ?”
“Viên Đại Hồn Đan rất có ích đối với người tu luyện võ đạo, còn tương đối quan trọng với cung chủ, khó trách cung chủ cũng muốn nó để nâng cao thực lực?”
Cung chủ nhíu mày: “Bản cung không có ích kỷ như anh nghĩ đâu…”
“Tóm lại thì chính là có ích đối với bản cung!”
Trương Thiên híp mắt cười: “Đáng tiếc nó không có duyên với cung chủ, đây là dùng cho ngày mai tôi đi cứu người!”
Quách Dũng cũng phụ họa, nói: “Đúng đúng, viên Đại Hồn Đan này phải dùng để cứu ông chủ Tề Lương…”
Cung chủ thở dài, chán nản gật đầu.
Đã định trước không có duyên với viên Đại Hồn Đan!
Vèo!
Trương Thiên trở tay, liền đặt Đại Hồn Đan vào trong nhẫn thu nạp của mình.
Chiếc hộp nhung kia biến mất, Quách Dũng hoảng sợ kiểm tra trên dưới: “Ông Trương, Đại Hồn Đan đâu rồi?”
Cung chủ cũng há hốc mồm, nhìn trái nhìn phải: “Đồ đâu?”
Trương Thiên nghiên đầu: “Yên tâm, tôi đã cất Đại Hồn Đan rồi, chỉ có điều tốc độ tôi cất nó mọi người không nhìn kĩ thôi.”
Quách Dũng thời phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: “Vậy thì tốt! Thân thủ của ông Trương rất cao…”
Đây lại còn là bảo vật nữa, nếu như không thấy Đại Hồn Đan, Quách Dũng sẽ xấu hổ với nhà họ Tần, cho dù tự sát cũng không đền nổi.
Nó quan trọng hơn cả mạng sống!
…
Két!
Nhanh chóng chiếc xe đã dừng lại ở một khách sạn năm sao sang trọng.
Mấy người Trương Thiên xuống xe, liền có không ít người đi tới chào đón…
Đa số vẫn là chào đón mấy xe phía sau, dù sao bọn họ cũng là người giàu nhất và ông lớn, thân phận của bọn họ ở thành phố Cao Lương vẫn cao quý hơn Trương Thiên nhiều.
Quách Dũng không quan tâm, dẫn Trương Thiên đến đến phòng hội nghị thương vụ sớm đã được khách sạn chuẩn bị xong.
Chủ tịch Hoàng, ông lớn Trần và đại ca Ông không chú ý đến tiếp đón của mọi người, liền theo sau mấy người Trương Thiên đi vào.
Mặc dù tay của đại tướng Tần không chìa được tới khu vực Đài Hải, nhưng quyền thế của đại tướng Tần vẫn lớn hơn nhiều so với bọn họ, nhân vật như vậy tốt nhất nên tôn trọng, tránh rước họa vào thân.
Hơn nữa, Tần Lương cũng xảy ra chuyện ở thành phố Cao Lương, bọn họ nhiều ít cũng phải có hồi đáp, không dám bỏ mặc!
Trong cuộc họp nhỏ, tổng cộng chỉ có Trương Thiên, cung chủ và Quách Dũng, có thêm một trợ lý của Quách Dũng, còn lại chính là ba nhân vật lớn của thành phố Cao Lương.
Trợ lý của Quách Dũng chủ yếu sắp xếp máy chiếu và trình chiếu tài liệu Tần Lương bị bắt cóc!
Đầu tiên Quách Dũng giới thiệu với mọi người: “Ông Trương đây và cô Sơ Âm chính là tôn giả do đại tướng Tần của chúng tôi mời tới tiếp viện cứu ông chủ Tần Lương chúng tôi!”
“Tất cả những gì liên quan đến ông chủ Tần Lương bị bắt cóc lần này, đã nói là phải nói hết!
Mấy ông lớn của thành phố Cao Lương đều đồng loạt gật đầu: “Đúng vậy, thư kí trưởng Quách, chúng tôi đều đã rõ ràng…”
Quách Dũng không để ý bọn họ, xoay người nhìn lên màn hình chiếu rồi giải thích với Trương Thiên: “Ông Trương, đây chính là hiện trường hôm đó ông chủ Tần Lương chúng tôi bị bắt cóc.”
Trên màn hình hiện ra có bảy tám xe ô tô ven đường lớn, có hai ba xe bị lật nhào, còn có mấy xe bị đập nát, kính vỡ tung tóe dưới đất. Hiện trường còn có không ít vết máu!
Rõ ràng đã xảy ra một trận chiến khốc liệt!
Nhà họ Tần cũng có không ít cường giả, trước đó nghe Tần Quảng Nghĩa nói, có mười mấy người đều không phải đối thủ của phía bên kia, dễ dàng có thể nhìn ra bên kia đã giải quyết hết người của nhà họ Tần, ép buộc lôi Tần Lương đi.
Trương Thiên gật đầu.
“Lúc đó thiếu gia Tần Lương đúng lúc vừa tham gia xong hội nghị thương mại với chủ tịch Hoàng, đang trên đường trở về khách sạn!” Quách Dũng lạnh giọng nói.
Chủ tịch Hoàng lộ vẻ gấp gáp: “Đúng đúng, đó là lúc thiếu gia Tần vừa tham gia xong hội nghị thương mại hợp tác với công ty chúng tôi.”
“Nhưng thư kí trưởng Quách, hành tung của thiếu gia Tần tôi không hề để lộ cho bất kỳ kẻ nào, việc này tuyệt đối không liên quan đến tôi.
Quách Dũng không loại tình nghi với mấy người này, chỉ là muốn nói rõ tình hình hơn cho Trương Thiên.
Vẻ mặt Trương Thiên nghiêm trọng, lạnh giọng nói: “Quá trình này có băng ghi hình không, có biết là người nào tập thể nào làm không…”
“Theo như tôi được biết, khu vực Đài Hải tồn tại không ít thế lực khác!”
Ánh mắt Trương Thiên rơi vào đại ca Ông, ông ta là tuần phủ dẫn đội của thành phố Cao Lương.
Một người ở bên đường trực tiếp bị bắt, có liên quan rất lớn tới tuần phủ trị an.
Đại ca Ông xấu hổ cúi thấp đầu, không giải thích gì.
Ở trên máy chiếu Quách Dũng cho chiếu một video khoảng hơn mười giây.
Đó là một người đàn ông mặc đồ màu đen dài nửa người, giữa quần áo còn có một dải hoa văn trắng.
Trong video hắn ta dùng tay phá hủy máy ảnh…
Quách Dũng giải thích: “Xung quanh thành phố Cao Lương có rất ít máy ảnh, không giống với Viêm Hạ chúng ta!”
“Chụp được duy nhất dáng người của vài tên đầu xỏ từ camera hành trình trên xe của ông chủ Tần Lương chúng tôi, nhưng chỉ có mấy giây này!”
Trương Thiên híp mắt gật đầu: “Kẻ này đã tìm ra chưa?”
Quách Dũng trầm giọng, đáp: “Tìm ra rồi, một tên cầm sỏ cầm đầu lực lượng bất hợp pháp của địa phương, tên Hòa Nghĩa Tông!
“Hòa Nghĩa Tông?” Trương Thiên nghĩ một chút: “Không có ấn tượng gì.”
Phải biết rằng trước đây Trương Thiên trà trộn đến ánh sáng mặt trời trên tầng cao nhất, chỉ cần mấy thế lực khu vực nào tương đối có tiếng, Trương Thiên ít nhiều sẽ có chút ấn tượng.
Giống như các thế lực khu vực địa phương như Khẩu Sơn, An Nghĩa, v.v… Trương Thiên cũng biết không ít.
Vốn dĩ muốn biết mấy người của tổ chức bắt Tần Lương đi này, Trương Thiên còn có thể nghĩ cách khác.
Trương Thiên hỏi: “Tên Hòa Nghĩa Tông này lai lịch thế nào?”
Quách Dũng giải thích: “Hai năm nay mới nổi lên từ một tập đoàn tài chính.”
“Tốc độ phát triển rất nhanh, hiện nay đã mạnh hơn so với mấy thế lực Khẩu Sơn và An Nghĩa của khu vực địa phương khác…”
Trương Thiên bắt đầu chuyển ánh mắt lên người ông lớn Trần, nhàn nhạt chất vấn: “Tên Hòa Nghĩa Tông này lai lịch thế nào?”
“Tại sao lại phát triển nhanh như vậy, còn vượt qua An Nghĩa bản địa? Không có lý do gì mà các ông không rõ tình hình của bọn chúng?
Ở khu vực địa phương, mọi thế lực tập đoàn tài chính hùng mạnh đều có người chống lưng ở đằng sau, giống như An Nghĩa được nâng đỡ bởi chính quyền địa phương, còn Khẩu Sơn là nước R…
Còn về Hòa Nghĩa Tông mới xuất hiện, đã có thể đè ép hai tập đoàn tài chính còn lại, chắc chắn cũng sẽ có bối cảnh khác.
Ông lớn Trần nhẹ giọng đáp: “Hòa Nghĩa Tông là thế lực tập đoàn tài chính do bên nước M yêu cầu nâng đỡ…”
“Người bên dưới rất khách khí với người của Hòa Nghĩa Tông, quyền thế của bọn chúng quả thực không nhỏ!”
“Vấn đề của Hòa Nghĩa Tông, quyền thế của chúng ta không trấn áp nổi bọn chúng.”
Trong nháy mắt sắc mặt Trương Thiên trở nên giận dữ, tay đập bàn đứng lên, lớn tiếng nói: “Làm càn!”
“Trong một khu vực mà lại để sức mạnh tài chính và quyền lực của quốc gia khác náo loạn ở đây, đã thế còn khách sáo với nước khác.”
“Nếu như ở bên kia biển, chúng ta không đòi nợ đến cao ốc Ngũ Dương của nước M đâu…”
“Chỗ đó chính là nơi cho mấy người bôi nhọ, không có tiền đồ!
Ầm!
Một âm thanh chấn động vang lên, hù dọa mọi người.
…