Mọi người quay lại nhìn, chỉ nhìn thấy một đoàn người vây xem.
Có người reo hò, còn có người vỗ tay la hét.
Trong đoàn người đó có bốn năm người dẫn đầu, bên cạnh còn đem theo hai mươi ba mươi người đàn ông mặc Âu phục cao to đi cùng.
Mấy người này đều mặc quần áo rất chỉnh tề đắt tiền, vừa nhìn liền biết là người của tầng lớp trên có quyền thế.
Sự xuất hiện của bọn họ khiến cung chủ mới biết thế nào mới gọi là phái đoàn.
Đội hình này vô cùng oai nghiêm, có cảm giác rung trời lở đất!
Trong đội hình này có một người đàn ông mặc Âu phục đen dẫn đầu, ngoài ra có ba nhân vật quan trọng đứng sau người đàn ông đồ đen, mà đi phía trước chính là cơ trưởng.
Nói một cách chính xác là cơ trưởng vừa nãy chào hỏi Trương Thiên bọn họ.
Hai ba mươi người còn lại đều là trợ lý và vệ sĩ.
Cơ trưởng dẫn đầu đưa bốn nhân vật quan trọng đi theo sau qua đây, mà hướng bọn họ đi đến chính là hướng đám người Trương Thiên đang đứng.
Mạc Thanh Hà không nhận ra người đàn ông mặc Âu phục đen dẫn đầu kia, nhưng ba nhân vật quan trọng đi theo sau cô đều quen biết.
Một người giàu số một thành phố Cao Lương, một người là nhân vật có quyền thế trong giới thượng lưu, còn một người là nhân vật có thế lực lớn. Ba người này chính là bầu trời của thành phố Cao Lương!
Vèo!
Mấy người này sao lại xuất hiện cùng một lúc?
Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu kia là ai, sao lại đứng trước mấy ông lớn của thành phố Cao Lương?
Mạc Thanh Hà nghi hoặc, nhíu mày hỏi cung chủ: “Cung chủ, mấy người này đều là bạn bè mà cung chủ liên hệ để giải quyết công việc à? Đội hình này quá hùng hậu!
Cung chủ lắc đầu, lạnh lùng đáp: “Không phải, bản cung không quen ai cả!”
“Vậy thì…” Trong lòng Mạc Thanh Hà có chút kính nể.
“Ha ha, không cần nghĩ đâu, bọn họ tới đón tôi!” Lúc này Trương Thiên cười khẩy không ngừng.
Còn Mạc Thanh Hà kinh ngạc: “Cái gì? Đến tìm anh ư?”
“Sao mà có thể…”
Người vừa tới đều là những nhân vật cấp cao quan trọng của thành phố Cao Lương khu vực Nam Đài, sao lại đến tìm cái tên dùng hàng vỉa hè như Trương Thiên chứ?
Mạc Thanh Hà không tin, đánh chết cũng không tin!
Ngay cả những trợ lý đằng sau cô ta cũng không tin.
Cung chủ nhìn khí chất của mấy người khác biệt, ngược lại là ánh mắt lạnh lùng.
Trong lòng cô có chút rối rắm: “Mấy người này không phải là người đến chào hỏi Trương Thiên đấy chứ?
“Anh ta sao có thể…”
Cung chủ đánh giá Trương Thiên.
Trương Thiên không quan tâm ánh mắt nhìn chằm chằm của các cô, sự thật đã được chứng minh hết rồi.
Sau đó, khoảnh khắc tiếp theo…
Cơ trưởng kia đã dẫn bốn nhân vật cấp cao quan trọng này đến trước mặt Trương Thiên.
Cơ trưởng giới thiệu cho mấy ông lớn: “Thư kí trưởng Quách, chủ tịch Hoàng, ông Trần, đại ca Ông, vị này chính là ông Trương, Trương Thiên!”
Người được gọi là thư kí trưởng Quách chính là người đàn ông mặc Âu phục đen đi đằng trước.
Sau khi ông ta nhìn thấy Trương Thiên, lập tức khom lưng cúi đầu tự giới thiệu: “Xin chào ông Trương, lần trước chúng ta đã từng gặp nhau ở nhà họ Tần.”
“Tôi là Quách Dũng, thư kí cấp cao nhất của đại tướng Tần!”
“Lần này liên quan đến khu vực Đài Hải, do thân phận đặc biệt nên đại tướng Tần không thể đích thân đến, vì vậy tất cả đều do tôi thay mặt.”
Quách Dũng lễ phép chìa tay ra bắt tay với Trương Thiên.
Trương Thiên cũng chìa tay ra, gật đầu: “Thư kí Quách không cần khách sao, lão Tần đã nói rõ với tôi rồi!”
Quách Dũng mỉm cười, sau đó giới thiệu cho Trương Thiên: “Vị này là ông lớn của thành phố Cao Lương họ Trần, vị này là tuần phủ thành phố Cao Lương họ Ông, còn vị này là người giàu nhất thành phố Cao Lương họ Hoàng.”
“Ba vị này đều là những người đang hỗ trợ giải cứu đại thiếu Tần Lương nhà chúng tôi…
Ba nhân vật cấp cao quan trọng của thành phố Cao Lương đứng trước mặt Trương Thiên, cúi đầu chín mươi độ, sau đó thấp giọng nói: “Chào ông Trương, xin được chỉ giáo nhiều hơn.”
Họ biết Trương Thiên trước mặt là người đến trợ giúp mà lần này Tần Quảng Nghĩa hạ lệnh phải tôn trọng, đương nhiên biết Trương Thiên là nhân vật không đơn giản.
Vẻ mặt Trương Thiên trở nên nghiêm túc, lạnh giọng nói: “Được rồi, cũng không cần khách sáo!”
“Chúng ta nên đặt toàn bộ lực chú ý lên chuyện của nhà họ Tần…”
Bốn người giống như nhận được mệnh lệnh, trầm giọng đáp: “Đúng vậy!”
Mọi người đều cúi đầu trước Trương Thiên.
Quách Dũng khoác tay, nói: “Ông Trương, thứ mà Tần lão gia bàn giao tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, chúng ta đổi địa điểm nói chuyện.”
Thứ mà ông ta nhắc đến đương nhiên là thông tin liên quan đến Đại Hồn Đan và Tần Lương.
“Đợi chút!”
Thế nhưng Trương Thiên phải quay lại giải quyết xong chuyện của cung chủ đã.
Khi Trương Thiên quay lại, anh nhìn thấy cả người cung chủ có chút ngẩn ngơ.
Còn về Mạc Thanh Hà, hiện tại cô ta đã trở nên nhiệt tình, trực tiếp nói cười một hồi với Trương Thiên.
Trương Thiên cười nói: “Cô Mạc phải không, vừa nãy cô nói giao cung chủ cho tôi thì không yên tâm, không biết có mấy người này chăm sóc cung chủ, các người còn không yên tâm không?”
Vèo!
Sắc mặt Mạc Thanh Hà khó coi, xí nghiệp Thanh Khê bọn họ nhiều nhất cũng được xem như là xí nghiệp hạng hai ở thành phố Cao Lương, mà mấy người trước mắt đều là các nhân vật cấp cao quan trọng của thành phố Cao Lương đó!
Bất kỳ ai trong mấy người này đều lớn hơn sức nặng của xí nghiệp Thanh Khê bọn họ.
Mạc Thanh Hà phụ họa theo, vừa cười vừa nói: “Anh Trương à, không ngờ anh và tổng giám đốc Hoàng, các ông lớn Trần đều quen biết, cung chủ dưới sự che chở yêu thương của anh, chúng tôi chắc chắn yên tâm rồi!”
Cung chủ cảm thấy đệ tử Thanh Hà của mình thay đổi rồi, sao mà giống như đang nịnh hót đạo đức giả với Trương Thiên vậy?
Cô vốn dĩ còn muốn nói không được…
Trương Thiên mỉm cười, quyền thế trước mặt chính là thực tại như vậy.
Đặc biệt là những người vốn dĩ ở trên thương trường như Mạc Thanh Hà, càng chú trọng với quyền thế.
Trương Thiên cân nhắc nói: “Vừa nãy tôi đã nói xí nghiệp Thanh Khê các cô không có mặt mũi lớn như vậy, không quan tâm nổi chuyện tôi cần làm, hiện tại các cô tin rồi chứ?
Cung chủ kiên quyết chóng lại: “Gọi mấy người này thì sao? Bản cung không tin…”
Cung chủ này căn bản chả hiểu cái gì gọi là sức ảnh hưởng của thân phận quyền thế trong thành phố.
Trương Thiên không hề để ý đến cô, ngược lại nhìn chằm chằm đám người Mạc Thanh Hà trước mặt.”
Mạc Thanh Hà liếc nhìn cung chủ, nhưng lại gật đầu thừa nhận với Trương Thiên: “Chúng tôi tin, xí nghiệp Thanh Khê của chúng tôi thật sự không quan tâm nổi.”
Hử?
Lông mày cung chủ bắt đầu nhíu lại.
Trương Thiên nhìn thấy cung chủ nhíu mày, lộ ra nụ cười: “Cung chủ, chúng ta đi chứ?”
…