Mạc Trường Nhiên thể hiện ra các kỹ năng gϊếŧ người thập điện Diêm La của Minh Vương, mười tia Thanh Mang tụ lại, đảm bảo có thể nghiền ép “Thượng Sơ Nhân” đẩy cô vào chỗ chết.
Nhưng khi tia Thanh Mang mạnh mẽ tụ lại, chạm vào ánh sáng màu hồng mà Trương Thiên bắn ra, lại biến mất trong nháy mắt.
Chiêu thức mà Mạc Trường Nhiên tự nhận là không người nào có thể ngăn được, lại bị hóa giải…
Ông ta ngạc nhiên nhìn về phía Trương Thiên, trong lòng đột nhiên hiện lên một chút lo sợ: “Sao có thế?”
Trương Thiên không nhìn, trực tiếp chém ra chiêu thứ hai của kiếm quyết Thiên Tinh, Kiếm Lưu!
Linh lực mạnh mẽ tụ lại, ầm ầm bắn về hai bên trái phải của Mạc Trường Nhiên, hóa thành hai thanh kiếm đâm bắn nhanh về phía ông ta.
Đồng thời dùng thuật truyền âm tra hỏi thân phận của Mạc Trường Nhiên.
Lần trước, khi Trương Thiên dẫn Vân Môn diệt tổ chức Hừng Đông ở phân bộ Huyền Tây, vẫn chưa gặp được Đường chủ của phân bộ Huyền Tây.
Mà Mạc Trường Nhiên trước mắt không chỉ có được truyền thừa Thanh Mang, hơn nữa còn nắm giữ chiêu thức giấu đáy hòm của Minh vương, Dương Tiêu có thể truyền loại chiêu thức này, thì tên Mạc Trường Nhiên này là người được trọng dụng trong tổ chức Hừng Đông…
Rất có thể chính là Đường chủ phân bộ Huyền Tây.
Mạc Trường Nhiên giơ đao lớn lên, vẻ mặt hoang mang: “Cô là ai? Cuối cùng thì cô là ai?”
Hiển nhiên, phản ứng quá kích động của Mạc Trường Nhiên đã nói cho Trương Thiên kết quả.
Trương Thiên lạnh giọng: “Tôi là ai? Là người sẽ lấy mạng ông… Cho ông chôn cùng với Minh vương!”
Ánh mắt Trương Thiên trầm lại, thu kiếm trong tay mình lại.
Giờ phút này Mạc Trường Nhiên dường như tỉnh ra, trợn mắt hét lên: “Cô là. . . Là người hợp mưu với Vân Môn. . . Phá huỷ tổ chức Hừng Đông ở phân bộ Huyền Tây của tôi, Thiên Vân?”
“Hóa ra là cô!”
“Không, A…”
Bùm!
Kiếm quyết Thiên Tinh khuấy lên một trận bão cát mạnh mẽ, giờ phút này cuối cùng thì hai thanh kiếm trí mạng cũng đã chạm vào người Mạc Trường Nhiên.
Bùm… Một tiếng vang mạnh mẽ phát ra từ giữa lôi đài, dư âm không ngừng lan ra phía ngoài khán đài.
Sức mạng của hai luồng ánh sáng cũng lan ra.
Dưới đài không ít người vội vàng bịt tai lại, gợn sóng của loại sức mạnh này quá kinh khủng, cường giả bình thường sẽ không chịu đựng được!
Bùm!
Khói tan đi, một bóng người trực tiếp rơi từ giữa không trung xuống đất, một bóng người khác mặc áo trắng đạo mạo đứng giữa không trung.
Người ngã dưới võ đài, là Mạc Trường nhiên, hơn nữa họ còn không cảm nhận được hơi thở của ông ta, cả người đều là vết máu loang lổ!
Mọi người mở mắt ra, nhìn rõ ràng tình huống trước mắt.
Yên tĩnh, yênn tĩnh giống như người chết.
Ba đánh một, hai chết một tàn?
Hơn nữa còn có một vị siêu Thần cấp cường giả và hai tên Thần Cấp cảnh giới cường giả.
Tất cả mọi người đều trố mắt ngoác mồm, không thể tin được sự thật trước mắt.
“Chuyện này… Tông chủ Thanh Minh tông. . . Chết rồi?”
“Không thể nào, ông ta là siêu Thần Cấp cường giả, sao có thể chứ?”
“Cũng không phải là không thể!”
“Chiêu thức lúc nãy cường giả Thanh Minh tông sử dụng đã rất mạnh, nhưng lại không ngờ đến cường giả của phái Di Âm càng mạnh hơn…”
Rất nhiều người đều thay đổi xưng hô từ người đẹp thành cường giả.
Người có thể gϊếŧ cả siêu Thần Cấp cường giả, thử hỏi còn ai dám đùa giỡn?
“Mau nhìn, có nhân viên cuộc thi đi tới!”
“Chắc là kiểm tra dấu hiệu của sự sống…”
“Ừm, thắng thua đã rõ, khẳng định là cứu người!”
Tất cả mọi người đều đang đợi kết quả.
Cho dù là bát đại tông môn, phái Di Âm hay là Càn Võ Tông, tất cả đều nhìn chăm chú chờ đợi kết quả.
Rất nhanh nhân viên cuộc thi đã tuyên bố: “Phái Di Âm thắng!”
Sau đó, Thanh Minh tông Mạc Trường Nhiên bị người ta đắp vải trắng, trực tiếp kéo xuống.
Có thể tưởng tượng được kết quả…
Mọi người hít sâu, lại cảm thấy khϊếp sợ một lần nữa.
“Thật sự chết rồi, siêu Thần Cấp cường giả của Thanh Minh thật sự chết rồi!”
“Trời ạ, cường giả phái Di Âm cũng quá mạnh rồi.”
“Sao năm nay nhiều cường giả như vậy? Người đẹp của phái Di Âm này. . . Không, thực lực của vị Tôn giả này có thể đã đến cảnh giới Hư Không?”
“Tuy rằng không nhìn ra cảnh giới của cường giả, nhưng có thể đánh bại siêu Thần Cấp cảnh giới, thì ít nhất cũng là cường giả Hư Không!”
“Mẹ ơi, phái Di Âm có phụ nữ đạt cảnh giới Hư Không, thật kinh khủng!”
“Xem ra thật sự như vị cường giả này từng nói, hôm nay Hào Long sẽ là của phái Di Âm!”
“Còn sót lại Mộ Ảnh môn cuối cùng, không biết sẽ rơi vào nhà nào đây.”
Những người mang vẻ mặt khϊếp sợ, còn có đệ tử của phái Di Âm.
“Quá mạnh mẽ, thực lực của sư tỷ Thượng Sơ Nhân quá lợi hại!”
Sư muội Tiểu Du giống như bị mê muội, nhảy lên: “Tôi yêu sư tỷ Sơ Nhân, đặc biệt là dáng vẻ như tiên nữ lúc nãy, quá mê người!”
“Sư tỷ Thượng Sơ Nhân không lừa chúng ta, cô ấy thật sự có thể giúp phái Di Âm chúng ta lấy được Hào Long lệnh?” Lam Thư nói.
“Ừ, lấy được Hào Long lệnh, chúng ta chính là tông môn đứng đầu, xem sau này còn có ai dám nói phụ nữ của phía Di Âm không có tiền đồ!”
“Hừ, đúng! Sư tỷ Thượng Sơn Nhân, cố lên!”
Trưởng lão phái Di Âm: “Mẹ ơi, cung chủ! Cuối cùng thì thực lực của Sơ Nhân là gì? Thật mạnh!”
“Một siêu Thần Cấp cường giả và hai cái Thần Cấp cường giả vây công, lại bị một mình Sơ Nhân đánh bại, hơn nữa còn gϊếŧ chết họ!”
Hai trưởng lão nuốt nước miếng: “Cung chủ, thì ra ngài còn giấu một vị đệ tử cường giả Hư Không, từ hôm nay trở đi phái Di Âm của chúng ta nhất định sẽ vang danh…”
Vẻ mặt tất cả mọi người đều trở lên đắc ý!
Cung chủ Sơ Âm nhìn Trương Thiên đang đứng trong sân, có cảm giác nói không ra lời: “Hừ, anh đã bước vào cảnh giới Hư Không?”
Bên Càn Võ Tông.
Ba người đại trưởng lão đều nở nụ cười: “Tôi đã nói tên nhóc Trương Thiên này sẽ không khiến chúng ta thất vọng.”
“Ha ha ha, tôi đã nói tên nhóc Trương Thiên sẽ vô địch thế giới…”
Cung Nhu gãi đầu, đơn thuần nói: “Đại trưởng lão, cha, không phải mọi người vừa nói anh Trương Thiên làm mất mặt, cay mắt sao? Lúc này lại khen ngợi anh ấy vô địch thế giới!”
“Khụ khụ. . . Chuyện đó là đùa giỡn thôi!” Vẻ mặt đại trưởng lão lúng túng.
Tam trưởng lão xấu hổ gật đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta chỉ đùa giỡn thôi.”
“A. . .”
Một bên khác, trên ghế của bát đại tông môn, đệ tử của Thanh Minh đột nhiên đứng lên.
Có người cắn răng nặng nề nói: “Sao có thể, Đường chủ chết rồi?”
“Đường chủ lại chết trên tay phụ nữ của phái Di Âm?”
“Mẹ nó!” Một đệ tử nắm chặt tay, trầm giọng hét: “Sứ giả, chúng ta xuống báo thù cho Đường chủ…”
“Đi, báo thù cho Đường chủ!”
Khuôn mặt tên cầm đầu vặn vẹo, rất kinh khủng, dẫn theo bốn, năm người muốn tiến lên.
“Dừng lại, đều ngồi xuống cho tôi!”
Một âm thanh quát lớn hướng về phía đệ tử của Thanh Minh tông: “Chuyện báo thù, đến phiên các người quyết định à?”
“Đừng làm hỏng chuyện lớn của tôi…”
Tất cả mọi người đều theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy môn chủ của Mộ Ảnh môn, Gia Cát Khải.
Bây giờ Gia Cát Khải rất tức giận, ánh mắt nóng nảy như muốn ăn thịt người, nhe răng trợn mắt!
Mấy người của Thanh Minh tông vừa nhìn thấy Gia Cát Khải, vội vàng cúi đầu, toàn bộ dáng vẻ hung hăng vừa nãy đã biến thành người hầu ngoan ngoãn nghe lời: “Dạ, quản lý Gia Cát!”
Mấy người của Thanh Minh tông đều giận mà không dám nói, dán mắt vào phía Trương Thiên đang đứng.
“Phái Di Âm?” Gia Cát Khải gằn nhẹ: “Muốn làm hỏng chuyện lớn của tổ chức Hừng Đông tôi?”
Đến tràng hạt mà anh ta đang cằm cũng bị bóp nát…
Trong sân, nhân viên cuộc thi bắt đầu tuyên bố trận đấu cuối cùng bắt đầu.
Còn lại tông môn cuối cùng: Mộ Ảnh môn!
Trương Thiên đứng sừng sững trên lôi đài, hàn kiếm trong tay vẫn tỏa ra khí lạnh, giống như tất cả chuyện xảy ra lúc nãy, đều không ảnh hưởng đến Trương Thiên một chút nào…
Anh nhìn về phía Mộ Ảnh môn, ánh mắt quét qua Gia Cát Khải, rồi rơi vào trên người hai anh em Nam Cung.
“Hai người khôi phục nhanh như vậy?”
Hôm qua, hai anh em Nam Cung bị Tô Mộc Phong đánh trọng thương, hôm nay Tô Mộc Phong vẫn chưa tỉnh lại, không ngờ tới hai anh em Nam Cung Xuyên lại có thể đến khiêu chiến!
“Đến đây đi, cho dù ai xuất chiến, thì hôm nay cũng đừng hòng lấy Hào Long lệnh đi…”
Lúc này thấy Nam Cung Xuyên chắp tay với Gia Cát Khải, nhỏ giọng nói gì đó, chắc là xin xuất chiến.
Nam Cung Chính cũng xin Gia Cát Khải gì đó.
Ánh mắt hai anh em nhìn Trương Thiên, thật giống nhìn kẻ thù hận đến thấu xương.
Trương Thiên lại rất bình tĩnh, không biết sao họ có thể đánh bại Tô Mộc Phong, nhưng với thực lực của hai người khẳng định đánh không lại mình.
Nhân viên cuộc thi giục họ: “Đệ tử Mộ Ảnh môn, mời xuất chiến!”
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Mộ Ảnh môn.
“Ha ha, cường giả Mộ Ảnh môn sẽ không sợ chứ? Nên không dám ra ngoài?”
“Tôi thấy, chắc là muốn liều mạng rồi!”
“Hình như thực lực của vị Nam Cung Xuyên đó cũng siêu Thần Cấp cảnh giới, nếu như lên sân thì chắc sẽ chết!”
“Ông nhìn hai anh em họ còn cầu xin tông chủ, chắc là xin tông chủ họ rút khỏi cuộc thi?”
“Tôi thấy có khả năng này!”
“Mau ra đây đi, nếu không ra thì trực tiếp tuyên bố phái Di Âm thắng là được.”
“…”
Dưới sự giễu cợt của một đám người, phía Mộ Ảnh môn có người bay ra.
Trương Thiên nhìn chằm chằm người đến, khẽ nhíu mày: “Hả? Người xuất chiến là anh ta?”