Rốt cuộc là tông môn nào dám xông pha đi đầu chứ?
Có bóng người đi ra!
Mọi người lập tức nhìn thấy, tông môn lên tiếng lại là đệ tử của Tịnh Nhất Tông mới gia nhập.
Mà đệ tử của Dương Nam Môn cũng nhấc tay theo sau, đưa ra khiêu chiến!
Cái này là?
“Đều là đệ tử của hai tông môn mới?”
“Bọn họ mạnh đến mức nào, vừa bắt đầu đã muốn làm chủ võ đài vòng đầu rồi!”
“Xem ra hai tông môn này đều có chuẩn bị trước.”
“Ừ, có lẽ chuyện hai tông môn này trổ hết tài năng trong cuộc thi giành cờ lệnh cũng không phải ngẫu nhiên, mà là sớm có chuẩn bị.”
Đừng nói mọi người kinh ngạc, cả bọn người đại trưởng lão của Càn Võ tông cũng nhíu mày.
“Ý chí chiến đấu của hai tông môn kia mạnh như vậy?”
“Chẳng lẽ bọn họ cũng có liên hệ với đám người Mộ Ảnh môn?”
“Ai biết được, cuộc thi lần này thay đổi liên tục, xảy ra quá nhiều biến cố…”
Tám tông môn mạnh nhất cũng lộ ra ánh mắt hoang mang.
Hai tông môn không có cảm giác tồn tại nhất lại làm ra hành động như vậy, khiến người ta không hiểu nổi.
Cung chủ nhướng mày nhìn Trương Thiên lần nữa, anh thấy thế nào?
Trương Thiên nhún vai: “Ai biết được?”
Nếu bị người ta giành mất nổi bật, Trương Thiên cũng chỉ có thể ngồi xuống xem thi đấu!
Bởi vì trừ trận đầu tiên là tự mình xung phong, trình tự xuất chiến còn lại sẽ do chủ võ đài lựa chọn.
Mọi người bắt đầu tập trung ánh mắt mang đầy chờ mong vào hai đệ tử đã đi ra kia.
Hai người này đúng là hai người dẫn đầu xuất chiến vào ngày hôm qua.
Họ rất khí phách mà đi lên võ đài.
Người dẫn đầu của Dương Nam Môn chắp tay nói với phe Tịnh Nhất Tông: “Người anh em, không ngờ anh là cường giả dũng mãnh như thế, chủ võ đài lượt đầu đã bị anh giành mất!”
Người dẫn đầu của Tịnh Nhất Tông trầm giọng đáp lại: “Anh quá khen, vừa rồi tôi cũng nghe thấy, nếu tôi chậm thêm một giây, chỉ sợ chủ võ đài hẳn là anh, xem ra anh cũng là một dũng sĩ!”
Người của Dương Nam Môn nhếch khóe miệng, nói: “Ha ha, xem ra anh hùng có chung suy nghĩ rồi!”
“Đúng vậy đúng vậy!” Tịnh Nhất Tông cười to đáp lại.
“Ha ha, hiếm khi cao thủ gặp so tài, vậy chúng ta đánh trước mười phút đi, được chứ?”
“Được, tôi cũng có ý này, mười phút sau hai bên mới tung ra chiêu chí mạng!”
“Ừ, mười phút sau phân thắng bại.”
Hai người hứa hẹn ngoài miệng, sau đó trong võ đại to lớn đó, hai người đều lui ra phía sau, bày ra tư thế khí phách của cường giả.
Đệ tử hai tông môn cùng rống to: “Hây!”
Người bên dưới sôi nổi cảm thán.
“Ồ, đây là cuộc chiến giữa những cường giả sao?”
“Hai người đều mang cho người ta cảm giác như đứng đầu thiên hạ, khó gặp được đối thủ vậy, có đúng không?”
“Đúng vậy, cứ như Đông Phương Bất Bại, cường giả coi đối thủ là tri âm!”
“Là cuộc chiến sinh tử, cũng là so tài, cảnh giới như thế thật sự là cao thủ!”
“Không ngờ đệ tử hai tông môn mới trong tám tông lớn lại có khí phách như vậy, xem ra hai tông này cũng không đơn giản.”
Thấy khí thế và giao lưu như siêu cường giả của hai người trong sân, rất nhiều người đều gật đầu ngầm khen ngợi, thậm chí có người còn vỗ tay.
Chỉ là sau đó, mọi người có chút khó hiểu!
Hai cường giả của Tịnh Nhất Tông và Dương Nam Môn sao cứ đứng trong sân, không thấy nhúc nhích vậy?
Đã sắp năm phút rồi mà còn không có động tĩnh gì!
Mọi người chờ hai cường giả này so tài đến mức sắp héo tàn…
“Hừm, sao hai cường giả này không ra tay?”
“Hai người bốn mắt nhìn nhau là có ý gì? Tôi nhìn thế nào cũng thấy hơi giống hai khúc cây đang đứng cả.”
“Hừ, anh thì biết cái gì? Cường giả giao chiến không phải người mang thực lực như chúng ta hiểu được, có lẽ bọn họ đang suy diễn tỷ thí trong lòng thì sao?”
“À, rất có khả năng đó, thậm chí là kiểu đánh cờ tinh thần, nhìn như không đánh, thật ra hai người đã đấu mấy trăm hiệp rồi.”
“Hả? Giới võ đạo còn có cách đánh cờ này à… Chưa nghe nói qua!”
“Các anh đều không hiểu, đó là vì các anh chưa đạt tới trình độ này, cho nên không biết.”
“Thì ra là thế, người anh em này nói có lý!”
Qua vài phút, đệ tử hai tông môn giữa sân rốt cuộc cũng mở miệng.
Người dẫn đầu Tịnh Nhất Tông nói: “Người anh em, thực lực của anh thật không bình thường, bị tôi nhìn chăm chú vài phút mà anh lại không sợ chút nào.”
Người của Dương Nam Môn: “Anh cũng vậy, đối mặt khí thế hùng mạnh của tôi mà anh vẫn đứng vững không ngã!”
“Cường giả như anh thật sự quá ít!”
“Đối đầu với anh là vinh hạnh của tôi!”
Hai người lúc này mới chuẩn bị tiếp tục chiến đấu.
Người quần chúng vừa nói so tài tinh thần vừa rồi, lập tức ngửa đầu mà nói: “Anh xem đi, tôi đã nói là đang so tài!”
“Quả nhiên là cảnh giới chỉ có cường giả mới rõ, xem ra thực lực của anh cũng không thấp!”
“Có thể nhìn ra thực lực của đệ tử tám tông mạnh nhất, anh thật lợi hại.”
“Khụ khụ, chứ sao nữa!” Tên quần chúng này đắc ý.
Nhưng cuộc đối thoại vừa rồi của hai người Tịnh Nhất Tông và Dương Nam Môn lại như rắm chó trước mặt đám người tám tông môn.
Đại trưởng lão Càn Võ tông: “Hai người này tới tấu hài à?”
“Dùng ánh mắt so tài, chăm chú nhìn nhau? Đang nói xằng cái gì vậy!”
“Còn khí thế cường giả nữa chứ, hai người này có khí thế cái đinh gì.”
Mà bên phái Di Âm, một vài đệ tử thực lực thấp không dám nói gì, thật sự không nhìn ra khí thế cường giả đâu hết.
Ngay cả cường giả thần cấp như Lam Thư cũng cảm thán: “Cung chủ, đây là so tài sao? Sao tôi không nhìn ra cái gì…”
Cung chủ Sơ Âm: “Không phải!”
“Vậy là thế nào?” Lam Thư vội hỏi.
Ngay cả các trưởng lão phái Di Âm cũng tò mò, thực lực của bọn họ cũng chỉ tới thần cấp mà thôi.
Nhưng cung chủ không giải thích.
Mọi người đưa mắt về phía Trương Thiên: “Sư tỷ Thượng Sơ Nhân, chị cảm thấy thế nào? Bọn họ đang làm gì?”
Trương Thiên thật sự nhìn không được, anh mắng: “Hai người kia đang nói nhăng nói cuội, tiên sư nó toàn nói lời vô nghĩa!”
Nói chuyện có chút bạo lực hơn nữa còn mang cả tổ tiên vào, những cô gái ngây thơ của phái Di Âm nhất thời không tiếp thu được.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, họ đều tán thành quan điểm của Trương Thiên, thực lực các cô thấp nên không dám nghi ngờ thôi, nhưng biểu hiện của hai người trong sân không phải chính là thế sao?
“Thì ra là đang thể hiện mình tài giỏi, thiếu chút nữa tôi bị lừa rồi.” Đại trưởng lão nói.
Tam trưởng lão tán thưởng: “Tiểu Nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấu, không tồi!”
“Sư tỷ Thượng Sơ Nhân thật lợi hại!”
“Khẳng định thực lực của sư tỷ Thượng Sơ Nhân nằm trên bọn họ.”
“Chị tài quá đi, sư tỷ Thượng Sơ Nhân.”
Cảm giác được vô số cô gái nâng lên tận trời.
Trương Thiên mỉm cười: “Quá khen quá khen…”
Cung chủ Sơ Âm nổi gân xanh, đặc biệt là nghe thấy từng câu ‘Thượng Sơ Nhân’, trong lòng ớn lạnh, rất không thoải mái.
Cung chủ oán trách nhìn chằm chằm Trương Thiên một cái.
Rất nhanh, hai người trong sân lại bắt đầu khoác lác.
“Đến đây đi người anh em, cuộc chiến thật sự sắp bắt đầu rồi!”
“Sau khi so khí thế, vậy bắt đầu đánh thật.”
“Ha ha, tung chiêu đi, tôi sẽ không nhường anh đâu.”
“Vậy đến đây đi!”
“Hây!”
“Ha!”
Cường giả của Dương Nam Môn tung chiêu về hướng người còn lại.
Thấy cảnh tượng này, người phía dưới cũng bắt đầu cổ vũ, đặc biệt là cường giả được tôn sùng là ‘nhìn thấu’ được tất cả vừa rồi, anh ta lập tức lên tiếng!
“Hai người này xuất kích, xem khí thế như muốn hủy thiên diệt địa!”
“Tuy nói như thế, nhưng sao cương khí không bùng nổ?”
“Anh thì biết cái gì, cường giả đều bày ra thực lực chân chính vào thời khắc cuối cùng, khẳng định là chờ đến thời khắc chạm vào nhau, bọn họ mới xuất kích.”
“Ồ, đại thần quả là đại thần, nói rất có lý.”
“Vừa rồi tôi còn nghi ngờ, xem ra là tôi quá cùi bắp!”
“Đại thần quá ghê gớm!”
“…”
Một loạt tiếng khen sùng bái vang lên, sau đó tất cả ánh mắt đều tập trung vào hai người đang thi đấu.
Kế tiếp chính là thời khắc lần đầu tiên hai người đυ.ng độ trực tiếp.
Cả đám người ngừng thở, nhìn hai cường giả này sẽ bùng nổ thực lực gì.
Rầm!
Ầm ầm!
Đùng!
“A, người anh em, anh thật mạnh.”
“Anh cũng không tồi.”
“Cường độ thân thể của anh lại lợi hại đến mức độ này!”
“A, tôi cũng không ngờ nắm đấm của anh lại mạnh như vậy.”
“Quá mạnh, có thể sánh bằng tôi đấy.”
“…”
Cuộc đối thoại của hai người trong sân cực kỳ rõ ràng, bởi vì hiện giờ đã không còn chút âm thanh nào.
Cả sân không ai nói chuyện, im lặng vắng ngắt.
Bọn họ cũng không phải bị chấn động bởi thực lực của hai người này, mà hoàn toàn tương phản, tất cả mọi người ngẩn cả ra.
Bởi vì trận quyết đấu mãnh liệt bọn họ chờ đợi không xảy ra, cũng không có cương khí cường giả.
Họ chỉ nhìn thấy hai tên cường giả ngu ngốc đang đánh nhau mà thôi.
Đây căn bản không phải cường giả tu luyện võ đạo, quả thực chính là hai đứa học sinh tiểu học đang đánh nhau.
Dùng nắm đấm trần trụi đánh nhau!
Quan trọng nhất chính là, hai người này còn con mẹ nó khen đối phương lợi hại quá mức.
Qua thật lâu, rốt cuộc có người lên tiếng.
“Đậu má, cái này gọi là cường giả ra tay đó hả?”
“Người thường đánh nhau còn lợi hại hơn bọn họ!”
“Cái gì thế này, đây là vật lộn, trận đấu quyền anh còn rõ ràng hơn họ nữa.”
“Trời ạ, đây có còn là cuộc chiến giành Hào Long lệnh của tám tông mạnh nhất không?”
“Hai người này tới troll đó sao?”
“Cay con mắt, gì thế này, mau bảo bọn họ đừng đánh, mất mặt chết người.”
“Thật… Cái tên rùa đen vừa rồi khoác lác nói mình ‘Nhìn thấu tất cả’ đâu rồi?”
“Còn nói cái gì mà cường giả đánh nhau, cuối cùng mới bày ra thực lực? Con mẹ nó bậy bạ.”
“Tôi bị anh ta lừa!”
“Có giỏi thì ra đây, tôi dạy anh thế nào là trận chiến giữa cường giả.”
“…”
Giờ phút này, tên khoác lác vừa rồi nhân lúc mọi người ngớ ra, đã sớm chuồn êm.
Đám người Càn Võ tông trợn mắt há hốc mồm.
“Mẹ nó, đây là thực lực của tám tông môn mạnh nhất!”
“Ông ba, ông đừng kéo tôi, tôi đi lên đá văng hai tên này.”
“Trình độ này mà kêu to lớn giọng, ghê tởm.”
“Tôi xem trận chiến này mà muốn ói, thật là làm nhục Hào Long lệnh.”
Phía phái Di Âm, các đệ tử sôi nổi xem thường, ngay cả cung chủ cũng không nhìn được.
Trong lúc thi đấu, rốt cuộc có người hô to một tiếng: “Ngừng!”