Xoẹt!
Cô gái dẫn đầu phái Di Âm hiện ống tay áo đã bị cắt rách một đoạn, trên đùi bị dao cắt trúng một đường.
Một ống tay áo và một bên váy đã bị đám người của ba tông môn kia cứa rách.
Mục đích của đám người này rất đơn giản, ai cũng nói đệ tử phái Di Âm rất cao ngạo lạnh lùng, bây giờ trắng trợn nhục nhã các cô, khiến các cô khó chịu.
Người xem ở bên ngoài thấy cảnh tượng này cũng lần lượt mặt nhăn mày nhó.
“Đám người kia đúng là quá hèn hạ!”
“Dám trắng trợn dùng chiêu hèn kế bẩn?”
“Tôi cảm thấy cũng không phải tàn nhẫn gì lắm, ai kêu mấy cô nàng bên phái Di Âm không chịu đầu hàng?”
“Ha ha, trưng cho mấy người xem thì cứ vui vẻ xem đi, còn bày đặt mắng chửi người ta hèn hạ?”
“Haizzz, tư tưởng bẩn thỉu!”
“Tôi là tông phái danh môn, thà rằng gϊếŧ chứ không thể sỉ nhục được…”
“Đúng thế, cái loại hạ lưu như thế, ba tông môn này có lấy được cờ lệnh cũng sẽ không nhận được sự tôn kính.”
Ở đây phần lớn là người tu sĩ tu luyện, tương đối không thích hành vi vô liêm sỉ như thế!
Rất nhiều người đều tỏ vẻ giận dữ, đây chính là tính cách của cường giả.
Đa số người đều oán hận chín người kia.
Một người phụ nữ bên cạnh Cung chủ Sơ Âm nói với giọng điệu hung hăng: “Cung chủ, mấy người Tiểu Du sắp xảy ra chuyện rồi, không ngờ đám người đó lại dám…”
Cung chủ Sơ Âm chỉ có thể cau mày, nếu là cô ta ở đó thì chắc chắn sẽ dùng tay sẽ chín tên khốn kiếp đó ra, nhưng cô ta hoàn toàn không thể chi phối cuộc thi đấu này.
Cô ta cắn răng nghiến lợi, nói: “Phái Di Âm chúng ta mà lại phải thua đám vô liêm sỉ này sao?”
Cung chủ Sơ Âm đột nhiên thì thầm: “Nếu bị đánh bại bởi đám người này, còn không bằng bại dưới tay người đàn ông kia…”
Lúc này cô ta chuyển ánh mắt sang hướng Trương Thiên.
Lúc này đây, hai mắt đang nhìn chằm chằm vào màn hình, còn lộ ra lệ khí.
Nói thật, đối với loại hành vi thế này anh cũng thấy không vừa mắt…
Đáng tiếc, ba vị đệ tử của phái Di Âm vẫn không chịu bỏ cuộc, quần áo trên người bị chém trúng mất nhát, đã rách tả tơi, giống như bị rách thành một tác phẩm nghệ thuật không thể miêu tả được…
Thấy người người trong quảng trường bắt đầu tức giận, nghiến răng nghiến lợi, vô cùng oán hận.
Cung Nhu cũng là nữ, cô càng phải lên tiếng bất bình: “Mấy kẻ này đúng là ghê tởm, đúng là hành vi của kẻ hèn hạ mà…”
“Sao có thể để như thế được!”
Đôi bàn tay trắng nõn của Cung Như siết chặt!
Võ Hoàng vốn chính là một người chính trực, hiện giờ chân mày đã cau lại, miệng hỏi: “Mộc Phong sư đệ, làm sao đây? Chúng ta có cần giúp một tay không?”
Mặc dù trong lòng có hơi oán giận nhưng Võ Hoàng cũng biết mình không thể xúc động được. Dù sao đây là chuyện lớn ảnh hưởng đến trên dưới Càn Võ tông, nếu như quyết định không đúng đắn, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến theo cách khác.
Đương nhiên, tình hình hiện giờ đã khác so với kế hoạch đã vạch ra ban đầu!
Chân mày Tô Mộc Phong cũng cau lại, anh ta quá ghét những loại chuyện thế này, nhất là cái loại hành vi vô liêm sỉ thế này…
Những việc này có thể khiến anh ta nhớ lại việc trước đây gia đình mình đã bị hãm hại thế nào.
Sát ý lan tỏa!
Bên ngoài màn hình, giờ phút này trở nên yên tĩnh!
Đám người đi theo Cung chủ phái Di Âm cũng đã oán hận không giấu nổi.
Vài trưởng lão phái Di Âm ở bên cạnh đã bật thốt: “Chúng tôi tình nguyện từ bỏ cũng không muốn nhìn thấy loại chuyện này xảy ra.”
Buông tha danh hào Bát Đại Tông là một lựa chọn khó khăn…
Giọng điệu Cung chủ Sơ Âm nghe càng hung ác hơn: “Mấy kẻ này rõ ràng đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ giới hạn cuối cùng của phái Di Âm chúng ta, Sơ Âm tôi nhất định phải gϊếŧ hết bọn họ…”
Nhưng đám người của ba tông phái kia không hề cảm nhận được bản thân đã gây nên chuyện gì mà gây nên sát khí lớn cỡ nào.
Thủ đoạn của bọn họ vẫn hạ lưu, nhất là hiện giờ cách ra đòn của bọn họ không nhắm hẳn vào chỗ nào cả.
Cô gái mặc lụa trắng cảnh giới Thần cấp còn đỡ, thực lực của cô tương đối cao, rất nhiều chiêu đều có thể né được. Nhưng sư muội Tiểu Du mặc đồ tím thì không được may mắn như thế, hiện giờ chỉ còn lại chiếc áo ống và quần ngắn…
Thậm chí bây giờ một tên đàn ông lộ vẻ mặt xảo trá rút kiếm đâm vào quần áo.
Nhát kiếm này mà thành công thì vị sư muội Tiểu Du phái Di Âm kia chắc chắn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
Giờ phút này rất nhiều người đều đang nín thở.
Cô gái mặc lụa trắng phái Di Âm hét to: “Tiểu Du sư muội, cẩn thận!”
Vị sư muội Tiểu Du kia xoay người thì thấy thanh kiếm đã đâm tới, và thấy cả nụ cười hèn mọn của tên đàn ông kia.
Tô Mộc Phong không nhịn được, nghiến răng nói: “Khốn kiếp, chúng ta nhào vô luôn!”
Vù!
Một cơn cuồng phong dâng lên, trong chiến trường xuất hiện một người không rõ là ai.
Anh ta kéo lấy sư muội Tiểu Du phái Di Âm ra, còn quay sang nhanh như chớp đấm một đấm vào tên cường giả cảnh giới Hóa Thần vô liêm sỉ kia.
Bốp!
Một dòng linh lực xông đến, mạnh mẹ cường hãn, tên cảnh giới Hóa Thần kia kinh hãi, thậm chí cảm giác được l*иg ngực đau nhói.
Vào thời điểm này, bên cạnh hai vị cường giả còn lại của phái Di Âm cũng xuất hiện một bóng đen.
Gần như đã cứu các cô khỏi nước sôi lửa bỏng.
Cô gài mặc lụa trắng phái Di Âm và một đệ tử khác cũng được người khác cứu, trận chiến này cũng bắt đầu xuất hiện sự thay đổi.
Ba bóng đen đột nhiên xuất hiện này còn có thể là ai?
Chính là ba người Càn Võ tông vừa nãy còn mặt dày mày dạn định ngồi ở ngoài làm quần chúng ăn dưa!
Tô Mộc Phong nhào đến cứu sư muội Tiểu Du!
Còn Võ Hoàng thì dang tay cứu lấy cô gái mặc lụa trắng, với cảnh giới Thần cấp của anh ta, liên thủ đối phó với ba tên cường giả Bán bước Thần cấp là chuyện đơn giản.
Phía Cung Nhu cũng là cường giả Bán bước Thần cấp, cô vào sân rất nhẹ nhàng, đấm đá vài cái là đã áp đảo được tên cường giả cảnh giới Hóa Thần kia, thậm chí còn chém một nhát trút cơn giận đùng đùng vào tên cường giả cảnh giới Hóa Thần đó, làm gã ta bị thương…
Ba đệ tử của phái Di Âm được bảo vệ, chấn động trong lòng, vẻ mặt sững sờ.
Bọn họ không dám tin rằng người cứu bọn họ lại là đệ tử Càn Võ tông.
Dưới sự ảnh hưởng của Cung chủ Sơ Âm và các trưởng lão, sớm bị tẩy não, đàn ông trong thiên hạ không có ai tốt, nhất là đàn ông Càn Võ tông…
Nhưng bây giờ, trong tình huống nguy nan thế này, họ lại cứu mình.
Người bên ngoài màn hình thấy rõ ràng khuôn mặt ba người Càn Võ tông.
“Mau nhìn kìa, là người Càn Võ tông đó!”
“Thế mà bọn họ lại ra tay, người Càn Võ tông cuối cùng cũng ra tay rồi.”
“Bọn họ phá vớ cục diện bế tắc, còn cứu người của phái Di Âm nữa.”
“Quả nhiên bọn họ vẫn là danh môn chính phái!”
“Tôi nói rồi mà, người của Càn Võ tông sẽ không phải người không có phẩm hạnh mà…”
“Phái Di Âm vẫn luôn xem Càn Võ tông là kẻ địch mà phải không? Giờ người cứu các cô ấy lại là đệ tử Càn Võ tông.”
“Đệ tử Càn Võ tông bao dung thật ha!”
So với mấy kẻ vô liêm sỉ kia, mấy người Càn Võ tông càng trở nên lấp lánh lóa mắt, thanh danh “tốt đẹp” lập tức quay trở lại.
Cuộc chiến dừng lại!
Trong trận chiến xuất hiện tình huống thay đổi cực lớn.
Đám người ba tông môn kia cũng rút về: “Mấy vị đại lão đây không phải nói chỉ làm quần chúng ăn dưa hóng hớt thôi sao? Tại sao lại muốn nhúng tay vào chuyện của chúng tôi?”
Võ Hoàng lạnh giọng nói: “Bởi vì không nhìn nổi nữa, thủ đoạn của mấy người hèn hạ quá thể đáng!”
Anh ta một tay cầm kiếm, giống như một vị thần đại diện cho chính nghĩa bảo vệ các cô gái ở sau lưng.
Nhưng vào thời khắc thế này thường rất dễ xảy ra chuyện…