Cuồng Tế Vô Song

Chương 346: Quyết đấu một một trận

Tô Mộc Phong muốn quyết đấu một trận với Võ Viêm.

Lời này nói ra như muốn đánh vào mặt mấy người Võ Viêm.

Vừa rồi bọn họ còn chậm rãi bàn tán đánh cược bảo đảm Tô Mộc Phong sẽ không dám phản nghịch, bây giờ Tiểu Lục lại trả lời như vậy.

Cái này.

Võ Viêm: “…”

Mấy vị trưởng lão: “…”

Sắc mặt của họ toàn bộ đều đen.

Võ Hoàng đi ra hướng ánh mắt thù địch về phía Tô Mộc Phong và Trương Thiên, trầm giọng nói: “Ông nội, các vị trưởng lão, con không nói sai chứ!”

“Hai người bọn họ muốn đến Càn Vũ Tông chúng ta để gây phiền toái!”

Hộ pháp và Chấp sự đứng bên cạnh đã tận mắt nghe thấy, tận mắt nhìn thấy cũng nói nói: “Tông chủ, vừa rồi hai người này đúng là muốn kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của Càn Võ Tông chúng ta…”

“Tô Mộc Phong này cũng thật không ra gì, thân là một đệ tử của Càn Võ Tông lại có thể mang theo người ngoài đến khiêu chiến Tông chủ?”

“Cậu ta coi Càn Vũ Tông chúng ta là nơi nào? Dễ bắt nạt chắc?”

“Tông chủ, xin người hạ lệnh, Trần Ý xin nghênh chiến.”

“Tông chủ, xin người hạ lệnh, Hoàng Văn xin nghênh chiến.”

“Tông chủ, xin người hạ lệnh, tất cả đệ tử Càn Võ Tông sẽ tiêu diệt hai tên phản đồ này…"

Võ Hoàng cũng xoay người nói với Võ Viêm: "Tông chủ, xin người hãy cho phép Hoàng nhi nghênh chiến với hai người bọn họ, Càn Võ Tông chúng ta từ trước đến nay luôn nổi danh là danh môn chính phái, không thể để người ta truyền ra ngoài nói chúng ta chỉ có danh mà không có thực.

Mấy vị trưởng lão nghe được những lời nói này cũng im lặng không nói gì. Võ Viêm cũng cười lắc đầu, lớn tiếng nói với mọi người: “Các người có biết hai người phía trước là ai không?”

“Bọn họ làm sao có thể đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của Càn Vũ Tông chúng ta được?”

“Cậu ấy là đệ tử quan môn của tôi Tô Mộc Phong, còn cậu ấy là Trương Thiên, người đã giúp Càn Võ Môn chúng ta giành được Hào Long Lệnh vào bốn năm trước!”

“Các con nói hai người bọn họ sẽ đến đây để tiêu diệt Càn Võ Tông chúng ta sao?”

Võ Viêm phân biệt chỉ vào hai người Trương Thiên lớn tiếng giới thiệu.

Mọi người nghe xong, lỗ tai lập tức dựng thẳng lên, ánh mắt cũng trợn trừng nhìn về phía Trương Thiên.

“Anh ta chính là người đã giúp Càn Võ Tông chúng ta giành được Hào Long lệnh trong truyền thuyết ư?”

“Lúc trước đã nghe nói anh ta còn rất trẻ, bây giờ nhìn thấy người thật quả không sai chút nào!”

“Tông chủ nói có lý, sao Trương Thiên có thể gây bất lợi cho Càn Võ Tông chúng ta được cơ chứ?”

“Xem ra là chúng ta lo lắng quá, người này chính là ân nhân của Càn Võ Tông chúng ta…"

“Không có khả năng, vị sư huynh này tuyệt đối sẽ không gây sự với Càn Võ Tông chúng ta.”

Thân phận của Tô Mộc Phong bọn họ vừa rồi cũng biết, tuy rằng là đệ tử quan môn nhưng cũng có khả năng phản bội.

Nhưng thân phận của Trương Thiên mọi người không rõ ràng lắm, nghe Võ Viêm giải thích mới biết được là anh một người trẻ tuổi khiến Cửu Châu phải khϊếp sợ vào bốn năm trước, điều này khiến cho mọi người phải kinh ngạc.

Nghe đồn Trương Thiên chẳng những vì Càn Võ Tông giành được Hào Long Lệnh mà còn phá kỷ lục lịch sử khiêu chiến tất cả đệ tử của các tông phái! Danh tiếng của Trương Thiên ở Càn Võ Tông rất lớn, cũng được rất nhiều đệ tử coi là thần tượng.

Nói ai sẽ xuống tay với Càn Võ Tông chứ vị thần tượng này tuyệt đối sẽ không xuống tay với Càn Võ Tông.

Phải biết rằng anh ta chính là người đã giành được Hào Long lệnh, nhưng năm đó cũng không sử dụng Hào Long lệnh làm bất cứ chuyện gì gì mà trực tiếp giao cho Càn Võ Tông.

Nếu anh ta muốn tiêu diệt Càn Võ Tông thì năm đó trực tiếp dùng Hào Long lệnh là được rồi!

Những người khác đã dần hòa hoãn lại, sôi nổi bàn tán về những gì đã xảy ra vào bốn năm trước.

Nhưng Võ Hoàng lại nhíu mày, anh ta đã từng gặp Trương Thiên vào bốn năm trước, không thấy anh đẹp và trẻ như hiện tại, người này sao lại là Trương Thiên chứ?

Ngay cả con gái của Tam trưởng lão là Cung Nhu năm đó được Trương Thiên lén dạy kiếm ở dưới gốc cây, giờ phút này cũng đang đứng bên cạnh che miệng không tin người trước mắt là Trương Thiên.

Thay đổi quá nhiều, phải nói là cực kỳ đẹp trai và tiên khí!

Võ Hoàng nghi ngơg hỏi: “Ông nội có phải ông nhận lầm hay không, người này sao có thể là Trương Thiên được cơ chứ?”

Lần trước Trương Thiên dẫn bọn Vân Thiên tới, Võ Hoàng lại đang bế quan cho nên không nhìn thấy.

Giọng nói của Vũ Hoàng tuy nhỏ nhưng Trương Thiên vẫn nghe được.

Trương Thiên trêu chọc: “Võ Hoàng, có thật sự kỳ lạ như vậy không? Cậu lại có thể không nhận ra tôi ư!”

“Nếu cậu không tin, tôi có thể nói ra một vài chuyện biếи ŧɦái mà cậu đã làm vì yêu thích Cung Nhu để cậu xác nhận một chút được không?"

Võ Hoàng trước kia quả thật đã từng yêu thích cô con gái của Tam trưởng lão Cung Nhu đã không ít lần nhìn trộm cô tu luyện…

“Anh…” Võ Hoàng nghẹn đỏ mặt: “Đúng thật là… Trương Thiên sư huynh!”

Tuy rằng anh ta lớn tuổi hơn Trương Thiên nhưng Võ Hoàng đối với Trương Thiên vẫn rất tôn kính, nhất là chuyện anh ta thích Cung Nhu chỉ có Trương Thiên biết, nhưng anh ta cũng không muốn trước mặt tất cả đệ tử công khai chuyện này…

Cung Nhu ở một bên vốn đang dáng vẻ đầy tiên khí, nhưng bị Trương Thiên nói như vậy khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng, vội vàng cúi đầu xấu hổ.

Võ Viêm không quản Võ Hoàng, cũng chỉ có Võ Hoàng không dám thừa nhận mà thôi chứ toàn bộ tông trên dưới ai mà không biết anh ta thích Cung Nhu, chỉ là Cung Nhu vốn không thèm để ý!

Nếu có thể tác hợp, Võ Viêm đã sớm tác hợp!

Võ Viêm ho một tiếng nói: “Lúc này chắc mọi người đều biết hai vị này đều là người của Càn Vũ Tông chúng ta, khẳng định sẽ không gây phiền toái cho Càn Vũ Tông chúng ta.”

Đệ tử Càn Vũ Tông gật đầu: “Tông chủ nói chính xác!”

“Mộc Phong sư huynh sẽ không bao giờ phản nghịch với tông chủ.”

“Trương Thiên cũng sẽ tuyệt đối không gây bất lợi cho Càn Vũ Tông!”

“…”

Võ Viêm sau khi xua tan sự nghi ngờ của mọi người, quay đầu nở nụ cười với Tô Mộc Phong: “Mộc Phong, cái thằng nhóc này con nói đùa cái gì vậy hả, mau tới đây để sư tôn nhìn con một cái!”

Nhị trưởng lão: “Ha ha, Mộc Phong hình như càng ngày càng đẹp trai, càng nhìn càng thấy thích!”

Tứ trưởng lão: “Đúng vậy, đứa nhỏ này tính tình cũng rất tốt, dáng dấp lại đẹp, thiên phú tu luyện vẫn là tuyệt đỉnh, con của cậu ta sau này chắc chắn cũng sẽ không kém cạnh!”

“Mọi người nói đúng, Mộc Phong thật sự là một con rể tốt.”

Tam trưởng lão lúc này hô to: “Cung Nhu, mau tới đây chào hỏi Mộc Phong sư huynh, đừng ở đó nhìn Trương Thiên làm gì nữa!”

Tam trưởng lão còn đang bực bội vì Trương Thiên đang quyến rũ Cung Nhu.

Cung Nhu ở một bên cúi đầu không nói gì, Trương Thiên cũng mang vẻ mặt xấu hổ…

Nói tiếp Võ Viêm đi tới, hai tay muốn nắm chặt Tô Mộc Phong!

Tô Mộc Phong đương nhiên cũng kích động theo bản năng vươn cánh tay ra, chỉ là anh ta quên mất một chuyện.

Võ Viêm chỉ nắm được tay phải, còn tay trái lại là một cái cánh tay áo rỗng không…

Sắc mặt Võ Viêm biến đổi, lộ ra ánh mắt hoảng sợ, sau đó cau mày nhanh chóng nhìn sang tay trái, cắn răng hỏi: “Mộc Phong, đây là có chuyện gì xảy ra?”

Trước đây lúc Tô Mộc Phong còn ở Khánh Giang, vì muốn cứu Lâm Tử Thanh tránh khỏi đạn mà đã hại bản thân mất đi một bàn tay.

Nếu không phải vừa rồi quá vui mừng, cậu ta bình thường đều sẽ né tránh, tay trái…

Mấy vị trưởng lão cũng nhìn thấy tình huống này.

Đại trưởng lão: “Mộc Phong, bàn tay của con không còn?”

Nhị trưởng lão: “Cái này là xảy ra chuyện gì vậy?”

Tam trưởng lão: “Ai đã bắt con phải bồi thường một bàn tay, mau nói cho trưởng lão biết!”

Tô Mộc Phong khó xử rút cánh tay về, cười khẽ nói: “Sư tôn, các vị trưởng lão, không có việc gì đâu, cũng chỉ là một bàn tay mà thôi!”

“Một bàn tay đổi lấy mạng của mình, đây không phải là chuyện nhỏ?”

Nói không có bàn tay, trong lòng Tiểu Lục không mất mát là không thể nào!

Nhưng đây chính là đổi một mạng cho chị dâu, Tô Mộc Phong không hối hận một chút nào.

Huống hồ bây giờ Trương Thiên còn giới thiệu tu ma cho Tiểu Lục, đợi đến khi cậu luyện đan hoàn thành, lúc đó chắc chắn sẽ khôi phục được bàn tay này, Tiểu Lục vô cùng lạc quan.

Tô Mộc Phong lạc quan không có nghĩa là mấy vị lão già Võ Viêm có thể tiếp nhận!

Bọn họ đều biết, đối với võ đạo tu luyện mà nói, gãy tay gãy chân là chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Võ đạo tu luyện hầu hết đều dựa vào đánh quyền cước, thiếu mất một cái tay có khác gì hủy đi căn cơ tiên mạch, mấy người Võ Viêm có thể vui vẻ sao?

Võ Viêm trách tội với Trương Thiên: “Sao cậu lại không chăm sóc cẩn thận cho Mộc Phong của tôi!”

Trương Thiên đối với chuyện này vẫn luôn áy náy, tuy rằng đã tiêu diệt thuộc hạ của nhà họ Lăng nhưng cũng không cách nào tiêu diệt được mối hận trong lòng: “Quả thật là phải trách tôi, nhưng tôi nhất định sẽ giúp cậu ấy khôi phục lại bàn tay này, mọi người yên tâm đi!”

“Hừ, khôi phục lại? Có còn tác dụng gì nữa không?”

Vũ Viêm tức giận: “Mộc Phong chỉ sợ sẽ không còn có một cơ hội nào bước vào cảnh giới mới!”

Nhị trưởng lão thương tiếc: “Đúng vậy, mất đi một cánh tay đối với tu luyện ảnh hưởng rất lớn!”

Tam trưởng lão: “Điều này sẽ khiến Mộc Phong tiếc nuối cả đời !”

Bọn họ cũng không biết Tô Mộc Phong hiện tại tu luyện là linh lực mà không phải là cương khí gì.

Phải biết rằng linh lực rất mạnh mẽ, năng lượng của cương khí không thể nào so sánh được.

Đám người Võ Viêm nếu biết được thực lực hiện tại của Tô Mộc Phong chắc chắn sẽ không buồn phiền như vậy.

Tô Mộc Phong cười phá tan không khí buồn phiền lúc này: “Mọi người không cần lo lắng quá nhiều về cánh tay bị mất này của con đâu, bây giờ con muốn cùng sư tôn đấu một trận, thực lực hiện tại của con đã tăng lên rất nhiều!”

“Con thực sự muốn biết, rốt cuộc là con lợi hại hay sư tôn lợi hại!"

Đám người Võ Viêm vẫn đang đắm chìm trong trạng thái buồn phiền lo lắng!

Bọn họ cảm thấy Tiểu Lục chính là đang an ủi mình, đã mất cánh tay còn có thể mạnh đến đâu cơ chứ?

Nhất là khiêu chiến với Võ Viêm, lại còn nói là muốn thể hiện thực lực của mình xem ai lợi hại hơn ai? Điều đó còn cần phải chứng minh sao?

Mọi người cảm thấy Tô Mộc Phong vẫn phải cố gắng rất nhiều năm…

Võ Viêm lạnh nhạt an ủi: “Mộc Phong, sư tôn biết con muốn vội vàng muốn thể hiện thực lực, nhưng chuyện này không vội…”

"Sư tôn vừa nghe nói con ngự không tới nếu nói như vậy, thực lực của con chắc hẳn là đã vượt qua Phá Cảnh, đạt tới Nhập Thần cảnh giới rồi sao?”

“Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thể đột phá tới Nhập Thần, cũng coi như là thiên phú nổi bật!”

Đại trưởng lão nói hàm súc: “Phải biết rằng Mộc Phong chỉ mới tiếp xúc với võ đạo tu luyện có mấy năm, thế mà nay đã có thể bước vào Nhập Thần cảnh giới, tôi thực sự hổ thẹn.”

Nhị trưởng lão giơ tay khẳng định!

Võ Viêm cũng vỗ bả vai Tiểu Lục nhưng anh ta lại nói: “Sư tôn con nói muốn khiêu chiến sự thật con không hề có ý đùa giỡn, hiện tại con rất có lòng tin với thực lực của mình, sư tôn, chúng ta đánh một trận!”

Cả tông môn đều cảm thấy chuyện này không có khả năng, tất cả đều cảm thấy Tô Mộc Phong thiếu thận trọng!

Võ Viêm không phải đang coi thường nhưng ông ta thực sự không tin Tô Mộc Phong có thực lực này.

Mới ngắn ngủi vài năm cậu ta có thể bước vào Nhập Thần cảnh giới đã làm cho Vũ Viêm rất hài lòng.

Đối với thiên phú tu luyện của Tiểu Lục, Trương Thiên cũng vô cùng khen ngợi, lấy võ đạo tu luyện mà nói, cậu ta có thể đã sắp bắt kịp người có kinh nghiệm tu luyện luyện khí như anh.

Mặt khác từ thiên phú tu ma cũng phần nào thấy được sự ưu tú của cậu ta.

Mới chỉ tiếp xúc với tu ma có mấy ngày, trong một lần đã đột phá tới đại ma cảnh giới, đoán chừng không bao lâu nữa cậu ta cũng có thể trở thành một Địa Ma!

Võ Viêm vỗ vỗ bả vai Tô Mộc Phong nói: “Sư tôn biết con khổ tâm rất nhiều, nhưng thực lực tăng lên nhanh như vậy chắc là con cũng đã phải chịu không ít cực khổ đúng không? Thế nhưng vẫn phải tu luyện thật tốt nghe chưa!”

“Trên con đường tu luyện, cũng không được quá tự cao tự đại, bây giờ con còn chưa phải là đối thủ của sư tôn!”

Nói cho cùng vẫn không tin!

Tô Mộc Phong có chút xấu hổ!

Trương Thiên lúc này đi ra, cười nói: “Ông già, lần trước tôi chẳng phải đã nói với ông rồi sao? Tôi muốn để cậu ta đánh với ông một trận, cậu ta chắc chắn sẽ lợi hại hơn ông tưởng tượng rất nhiều!”

“Cái này chính là món quà mà tôi muốn tặng cho ông!"

Võ Viêm ngạc nhiên: “Làm sao có thể như thế được!”

Trương Thiên nhún nhún vai: “Ông già Võ Viêm này, nếu ông không đánh với cậu ta một trận chẳng lẽ ông sẽ yên tâm để cho cậu ta đi tranh đoạt Hào Long Lệnh?”

“Dù sao tôi cũng không có ý định ra tay!”