Cuồng Tế Vô Song

Chương 285: Đền mạng là được!

Nhà họ Tần!

Tần Trăn và Tần Mỹ vội vàng trở về.

Ở đại sảnh bên trong nhà, Tần Quảng Nghĩa đang ngồi trên ghế cao nhất, Tần Lương và một số nhân vật quan trọng khác đang đứng ở bên cạnh. Tất cả đều đang chờ hai người họ trở về.

Hai người Tần Trăn và Tần Mỹ có chút sợ hãi trong lòng, bọn họ không sợ Trương Thiên nhưng họ cực kì sợ Tần Quảng Nghĩa trách tội.

Dù sao cũng vì Tần Trăn lén dặn quản gia dùng danh nghĩa của ông nội để ra lệnh đấy, chuyện này đã vô cùng nghiêm trọng rồi.

Nhưng Tần Trăn đã nghĩ ra cách đối phó khi trên đường về.

Bọn họ từ từ bước tới!

Tần Quảng Nghĩa nhìn thấy hai người thì quát lên: “Tần Trăn, hai đứa qua ngay đây cho ta.”

“Ông nội!” Giọng nói của cả hai nhỏ nhẹ, tỏ vẻ biết lỗi.

Nhưng cho dù như vậy thì lửa giận trong người Tần Quảng Nghĩa vẫn không giảm xuống, ông ta quát to: “Tần Trăn, cháu thật to gan, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, còn dám dùng danh nghĩa của ta để ra lệnh xuống dưới hả?”

“Cháu có biết cháu làm như vậy là muốn hủy hoại đi trên dưới nhà họ Tần hay không? Mệnh lệnh của ta là cái cháu có thể làm trò xằng bậy hay sao?”

Uỵch!

Lúc này Tần Trăn trực tiếp quỳ xuống đất, trên mặt tràn đầy nước mắt, khóc lóc kể: “Ông nội, cháu biết lỗi rồi, cháu thật sự biết lỗi rồi.”

“Cháu vạn lần không nên dùng danh nghĩa của ông để làm những chuyện như thế!”

Tần Quảng Nghĩa cười lạnh: “Cháu là vạn lần không nên đắc tội với Trương Thiên, còn không biết sai ở đâu.”

“Không phải ta đã nhắc nhở cháu rồi sao? Lần trước ở Club Lưu Quang cháu bị đánh một lần, ta đã cảnh cáo cháu không được đi gây chuyện với người này sao? Cậu ta là người mà cháu có thể gây chuyện được sao?”

Tần Trăn nghe vậy thì nói thầm: “Anh ta chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ…”

“Cái gì? Đến bây giờ cháu còn cho rằng Trương Thiên là nhân vật nhỏ?” Tần Quảng Nghĩa trừng mắt lên và quát lớn: “Trương Thiên mà là nhân vật nhỏ thì còn cần đến ta dặn đi dặn lại cháu, não của Tần Trăn cháu sống ở đùi đấy à?”

Tần Trăn than thở một tiếng: “Cháu đã cho người đi điều tra Trương Thiên từ trước rồi, anh ta là người bình thường và không có danh tiếng gì! Chẳng qua ông nội muốn bảo vệ Lâm Tử Thanh nên mới không cho cháu động đến anh ta.”

Uỳnh!

Tần Quảng Nghĩa đập xuống bàn, chỉ thẳng vào mặt Tần Trăn và nói: “Cháu à, ta nên nói cháu như thế nào đây?”

“Cháu có biết không, nếu Trương Thiên là nhân vật nhỏ thì Tần Trăn cháu chính là cái loại phế vật!”

“Cháu dùng đầu mà nghĩ một chút đi, nếu cậu ta là nhân vật nhỏ thì hôm nay tập đoàn của cậu ta xử lí sạch sẽ và nhanh gọn như vậy sao, các cơ quan cấp cao lại còn trao cho một cái mũ miễn kiểm tra tập đoàn?”

Về việc của Lâm Tử Thanh, Tần Quảng Nghĩa không rõ lắm.

Tần Trăn méo miệng nói: “Vậy chắc chắn rằng ông nội ở sau lưng giúp đỡ anh ta, nếu không chắc chắn hôm nay anh ta xong đời rồi.”

Lúc này, Tần Quảng Nghĩa thật sự tức giận đến mức muốn đứng lên đạp Tần Trăn một cái.

L*иg ngực ông ta phập phồng, thở gấp và nói: “Cháu thật sự là ngu xuẩn như lợn, nhà họ Tần chúng ta trên dưới có mấy tập đoàn có thể đạt đến mức miễn kiểm tra hay sao?”

“Ta mà có quyền lực này, xí nghiệp nhà họ Tần chúng ta chi tiêu còn phải băn khoăn gì nữa sao?”

“Đó là cái đại lão cấp trên tự mình muốn trao nó cho Trương Thiên đấy, bây giờ Tần Trăn cháu đã hiểu chưa, não lợn!”

Cả người Tần Trăn ngây ra, phía trên của ông nội anh ta chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vậy thì thật sự là thẻ bài của các đại lão cấp cao ở Viêm Hạ này rồi!

Nên biết rằng khi có thẻ miễn kiểm tra tập đoàn thì tương đương với việc toàn bộ Viêm Hạ này đối với bọn họ làm việc đều yên tâm.

Nhân vật như vậy không những phải có mối quan hệ cực kì lớn mạnh sao lại còn hết lòng bồi đắp Viêm Hạ này, hơn nữa phải để nhóm đại lão tín nhiệm mới được.

Tần Trăn vẫn còn cho là ông nội mình đứng ra đảm bảo mới có thể đặc biệt phê chuẩn cho trường hợp của Trương Thiên, nhưng bây giờ xem ra là không phải.

“Chẳng lẽ Trương Thiên còn có quan hệ với các đại lão cấp cao, anh ta còn có lai lịch thế nào?” Trong lòng Tần Trăn nặng trĩu tự hỏi.

Tần Mỹ vô cùng hoang mang nói: “Không thể nào…”

Tần Quảng Nghĩa khinh thường, tức giận nói: “Cái đó còn cần ta giải thích sao!”

“Nhưng cháu đã dùng thông tin tập đoàn nhà họ Tần chúng ta lấy được, rõ ràng tra ra anh ta chỉ là người bình thường không có danh tiếng…” Tần Trăn không thể tin được mà nói.

Tần Quảng Nghĩa dừng lại một chút và nói: “Đó là vì thân phận của cậu ta được bảo mật tuyệt đối mà ngay cả tập đoàn nhà họ Tần chúng ta cũng không có quyền được biết, càng hiểu cậu ta có thân phận lớn mạnh thế nào, những người như thế chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!”

Hít!

Tất cả mọi người có mặt đều hít một hơi lạnh.

Tần Lương không ngờ rằng Tần Trăn lại đắc tội với người có lai lịch lớn mạnh như vậy, trách tội mắng: “Đến mức này, lần này con còn gây ra chuyện lớn nữa à!”

Lúc này, Tần Mỹ mới nhớ lại trước kia Trương Thiên đã nói ở trước mặt cô ta rằng ông nội của cô ta ra mặt, Trương Thiên cũng sẽ không nể tình.

Linh hồn nhỏ bé của cô ta bị dọa đến phát khϊếp, cô ta nhắc đi nhắc lại: “Thì ra anh ta nói không sai, cũng không nói khoác, anh ta thật sự có năng lực này!”

“Nhìn xem, cháu còn tưởng ta bảo vệ cậu ta?” Tần Quảng Nghĩa nói.

Tần Trăn lắc đầu nguầy nguậy nói: “Không thể có chuyện đó được!”

Trong chốc lát, Tần Trăn không thể chấp nhận được việc Trương Thiên lớn mạnh hơn anh ta.

Cả hội trường chìm vào yên tĩnh.

Ánh mắt Tần Trăn tràn đầy sự thù hận, anh ta không thể bỏ qua như vậy được.

Anh ta nhất định phải nghĩ cách tiêu diệt Trương Thiên, có mối quan hệ với các đại lão thì làm sao? Ông nội cũng không biết sao?

Anh ta nhớ ra Trương Thiên còn muốn tới tận nhà họ Tần tính sổ, trong lòng hiện lên một nghĩ độc ác, có vẻ như muốn nảy ra hiềm khích giữa Trương Thiên và nhà họ Tần.

Tần Trăn khóc lóc ra vẻ đáng thương: “Nhưng tên Trương Thiên kia thật sự là quá đáng rồi, trước kia lúc đánh cháu thì không nói, lần này lại ở thành phố Thiên Hải làm nhục nhà họ Tần chúng ta, cháu không thể nhịn nổi!”

“Anh ta có thể mắng cháu nhưng không thể sỉ nhục nhà họ Tần chúng ta!”

“Cũng vì thế nên cháu mới không chịu nổi mà đi dạy dỗ anh ta, cháu muốn cảnh cáo anh ta một lần, cho anh ta biết nhà họ Tần chúng ta cũng không phải muốn động là động được đâu đấy.”

Lúc này, Tần Mỹ cũng đồng ý và hùa theo: “Ông nôi, anh trai xúc động mà đưa ra quyết định như vậy cũng chỉ vì thanh danh nhà họ Tần chúng ta mà thôi.”

“Ông cũng không thể trách tội mình anh trai được!”

Tần Lương nghe vậy, trong lòng ông ta dồn hết thù hận lên người Trương Thiên, nhà họ Tần không cần phải chịu ủy khuất như vậy: “Bố, việc này Trương Thiên cũng có chút quá đáng, tuy rằng Tần Trăn không nên dùng danh nghĩa của bố nhưng nó cũng vì nhà họ Tần chúng ta mà.”

Trong lòng Tần Quảng Nghĩa có chút xao động rồi, dù gì nhà họ Tần bọn họ cũng là nhà quyền thế, khi bị coi thường sao có thể ngồi yên thừa nhận?

Nhưng mà thân phận của Trương Thiên ở trên, Tần Quảng Nghĩa vẫn không nghe theo ý của Tần Trăn, nói như thế nào cũng là người của nhà họ Tần đã xúc phạm cậu ta trước.

Nhưng ông ta tha thứ cho Tần Trăn, anh ta cũng vì nhà họ Tần bọn họ.

Tần Quảng Nghĩa khua tay và nói: “Tuyệt đối không thể đắc tội đến Trương Thiên, ta cảnh cáo từng người đang có mặt ở đây, ai cũng không nên đi gây sự với cậu ta!”

“Việc ngày hôm nay sẽ do ta đích thân đi xử lí, sửa sai theo ý Trương Thiên, về sau các người còn ai dám đắc tội với Trương Thiên thì tự gánh chịu lấy hậu quả!”

Tần Lương và tất cả mọi người trong đoàn gật đầu đồng thanh: “Vâng!”

Tần Trăn nghe ra được ý của ông nội, không những không bị anh ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ thành công mà còn phải đến tìm Trương Thiên xin lỗi?

Trong lòng anh ta biến đổi từng lúc!

Sao lại có thể bỏ qua cho Trương Thiên như vậy?

Tần Quảng Nghĩa nhìn chằm chằm vào Tần Trăn và nói: “Tần Trăn, nhất là cháu, cháu nghe rõ chưa?”

Những lời dặn dò này đã phân ranh giới, chỉ sợ sau này không có cơ hội dạy dỗ Trương Thiên nữa rồi, Tần Trăn chỉ có thể gật đầu đồng ý: “Cháu hiểu, ông nội!”

Lúc này, Tần Quảng Nghĩa mới thu hồi ánh mắt, sau đó lấy điện thoại của mình và gọi một dãy số mã hóa của Trương Thiên.

Trương Thiên bây giờ đang ở trước máy bay đi đến kinh đô.

Vì tín hiệu vệ tinh mã hóa nên điện thoại vẫn rung chuông.

Ai vậy?

Trương Thiên thấy đây là một dãy số mã hóa có thể kết nối được: “Alo?”

“Trương Thiên đó sao? Tôi là Tần Quảng Nghĩa!” Tần Quảng Nghĩa giải thích: “Về việc tập đoàn của cậu xảy ra chuyện ngày hôm nay, tôi đại diện cho con cháu nhà họ Tần nói lời xin lỗi với cậu, đứa cháu của tôi không hiểu chuyện, mượn quyền lực làm khó công ty của cậu rồi. Tôi thật xin lỗi!”

“Mặt khác để bày tỏ sự áy náy, tôi định để tập đoàn nhà họ Tần cho ra một ít lợi ích tài chính đến công ty của cậu, xem như là thành ý nhà họ Tần chúng tôi.”

Tần Quảng Nghĩa hoàn toàn không biết ‘chuyện tốt’ mà Tần Trăn đã làm với Lâm Tử Thanh, ông ta chỉ xin lỗi về chuyện của công ty…

Bây giờ trong lòng Trương Thiên đang vô cùng tức giận, căn bản anh hoàn toàn không nghe những lời xin lỗi.

Anh nghiến răng và lạnh lẽo nói: “Tần Trăn không cần xin lỗi tôi, ông để cho anh ta chuẩn bị cho tốt để đền mạng cho tôi là được!”

“Đền mạng? Trương Thiên, cậu nói quá rồi!” Tần Quảng Nghĩa đỡ ngượng ngùng nói.

Trương Thiên cười lạnh: “Ông hỏi thử xem cháu đích tôn của ông đã làm chuyện tốt gì, không cần nói nhiều với tôi, tôi sẽ đến kinh đô sớm thôi, đích thân tôi sẽ đến tính sổ với anh ta món nợ này.”

Nói xong, Trương Thiên trực tiếp cúp điện thoại.

Tần Quảng Nghĩa cầm điện thoại, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, quay đầu nhìn chằm chằm Tần Trăn…