Trong phòng bao, Tề Nguyên Thiều đã sớm sắp xếp mấy tên thuộc ha của mình, cải trang thành đạo diễn bụng phệ.
Sau khi bọn họ thấy hai mỹ nữ xinh đẹp đi vào, trong nháy mắt ánh mắt trở nên giả dối.
Tề Nguyên Thiều giới thiệu với hai người bên trong: “Lâm tiểu thư, vị này chính là đạo diễn Phùng Địch nổi tiếng của thành phố Thiên Hải chúng tôi, còn vị này là đạo diễn Mạc Vũ.”
Hai vị nhân liền đứng lên bắt tay, nói: “Cô chính là Lâm Tiểu Nhã? Quả nhiên khí chất phi phàm, rất thích hợp với bộ phim điện ảnh “Lưu lạc đảo đơn độc” tôi đang đạo diễn.”
“Tôi thấy khí chất vị mỹ nữ này càng tuyệt, cũng thích hợp với bộ điện ảnh “Cuộc sống đô thị” của tôi. . . . . .”
Hai vị Lâm đại mỹ nữ cũng không hề hân hạnh bắt tay, chỉ gật đầu nhẹ, lễ phép nói: “Mạc đạo diễn và Phùng đạo diễn, chào hai ông!”
“Không biết hai ông có mang theo kịch bản hay không hoặc là có thể nói cho chúng tôi nói một chút tình tiết cốt truyện không? Nếu nội dung vở kịch đủ hay thì chúng tôi sẽ cân nhắc tham gia.” Lâm Tử Thanh nói rất hợp lý.
Các nàng cũng không hoàn toàn có ý tứ cầu xin gì đặc biệt!
Hai người kia cảm thấy liên thủ đều không đυ.ng được, vô cùng thất vọng.
Tề Nguyên Thiều cũng cảm thấy Lâm Tiểu Nhã bọn họ quá cao ngạo rồi, rõ ràng không có một chút chiều hướng khuất nào, trong lòng cũng rất khó chịu.
Bình thường nếu đến lúc này, mấy người phụ nữ đó đều đã bị lừa đến mức có thể ôm được rồi.
Nhưng Tề Nguyên Thiều nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra lát nữa, trong lòng kích động liền nhẫn nại nuốt một hơi xuống.
Gã giả dối nói: “Hai vị đạo diễn chắc chắn là biết tình tiết cốt truyện rồi, chúng ta ngồi xuống trước đã rồi bàn.”
Lâm Tử Thanh bọn họ cũng không có từ chối!
Hai người Lâm Tử Thanh và Tề Nguyên Thiều ngồi xuống đối diện bọn họ.
Tề Nguyên Thiều kêu hai vị đạo diễn giới thiệu một chút nội dung kịch bản, còn gã ở bên cạnh bắt đầu lén lút rót rượu, cuối cùng lấy ra lọ thuốc kí©ɧ ɖụ© trong lòng bàn tay mà Chung Bình đã đưa cho gã.
Vốn dĩ Chung thiếu dặn dò đổ hai giọt là đủ rồi.
Nhưng Tề Nguyên Thiều suy nghĩ một chút, ly nào cũng đổ nửa lọ.
Gã nhớ tới ngày hôm qua bị bắt ăn phân, trong lòng liền giận dữ không nguôi, gã nhất định phải nhìn thấy hai người Lâm Tử Thanh này phóng túng buông thả, để lộ một chút lửa giận trong lòng.
Tề Nguyên Thiều đẩy hai ly rượu có pha thuốc kí©ɧ ɖụ© cho Lâm Tiểu Nhã và Lâm Tử Thanh, sau đó gã lại rót một ly cho mình.
Hai kẻ của Tề gia nói lung tung một lèo nội dung kịch bản, diễn tả trông rất ra dáng.
Tề Nguyên Thiều lúc này trong nội tâm cũng kích động không thôi, chỉ cần chờ Lâm Tiểu Nhã bọn họ đυ.ng đến rượu, đêm nay bọn chúng có thể mở một bữa tiệc tập thể đầy long trọng!
Khi mấy người Lâm Tử Thanh bọn họ chăm chú lắng nghe, Tề Nguyên Thiều bắt đầu thầm lộ ra điệu cười nham hiểm, chậm rãi nói: “Hai vị Lâm tiểu thư, kịch bản này nói cũng gần xong rồi, đạo diễn chúng tôi cũng khát nước, chi bằng chúng ta cạn một ly trước đi.”
“Đúng đúng! Có chút khát, chúng ta cạn một ly.” Mạc Vũ phụ họa nói.
Phùng Địch cũng híp mắt nhìn hai người Lâm Tiểu Nhã rồi cầm lấy một ly rượu.
. . . . . .
Trương Thiên và mấy người Bạch Doãn Sinh bàn bạch xong chuyện mới chú ý đến tin nhắn điện thoại.
Tiểu Lục kể lại chuyện hai người Lâm Tử Thanh cùng một tên đàn ông vào phòng bao, còn tỏ ý Lâm Tử Thanh trong năm phút không ra thì sẽ phá cửa đi vào.
Trương Thiên nhìn thấy tin nhắn, trong lòng lập tức nổi giận đùng đùng, anh nói một tiếng với mấy người Bạch Doãn Sinh rồi đi ra ngoài.
Hắn nhìn thấy Ngưu Bài đứng chờ trước cửa một phòng bao, chắc hẳn chính là phòng mà Lâm Tử Thanh bọn họ vào.
Bởi vì thời gian chưa đến năm phút, Tiểu Lục cũng chưa xuất hiện.
Trương Thiên đi đến nhẹ giọng hỏi Ngưu Bài: “Chủ tịch Lâm bọn họ đâu? Sao lại thế này?”
Ngưu Bài giải thích nói: “Cái tên Tề tổng kia nói muốn giới thiệu cho chủ tịch Lâm và Tiểu Nhã hai ông đạo diễn, vẫn còn đang nói chuyện ở trong phòng!”
Lại là Tề thiếu? Đạo diễn cái rắm ý mà hắn đòi giới thiệu.
Rõ ràng còn muốn đυ.ng đến người phụ nữ của tao, có đại thiếu gia không làm, thế nào lại muốn đi tìm cái chết!
Trương Thiên không tin Tề thiếu sẽ giới thiệu về phim điện ảnh gì đó, anh trực tiếp đến trước cửa phòng bao, truyền linh lực vào tay nắm cửa, cánh cửa bị khóa trái trực tiếp đã bị mở ra.
Trong phòng bao lúc này, năm người đang chuẩn bị cạn ly, hai người Lâm Tiểu Nhã và Lâm Tử Thanh cũng đang nâng ly rượu dưới sự thuyết phục của Tề thiếu.
Vốn Thiếu cảm thấy mình đã thành công rồi, không ngờ lúc này lại còn có người mở cửa.
Trong lòng Tề Nguyên Thiều có một ngàn vạn từ chửi rủa đi qua, nghiến răng nghiến lợi oán hận nhìn về phía người vừa tới: “Là mày?”
Nếu là người khác, Tề Nguyên Thiều còn cảm thấy đêm nay việc này không được rồi, nhưng người tới là Trương Thiên, theo gã tìm hiểu chính là thằng phế vật!
Phòng này có ba người của mình, cho dù là đánh nhau cưỡng bức, cũng có thể túm được Trương Thiên.
Gã đột nhiên nghĩ đến, đợi lát nữa Trương Thiên còn có thể nhìn thấy vợ mình bị. . . . . .
Trương Thiên nhếch miệng cười, nói: “Sao vậy? Tề tổng nhìn thấy tôi đến nên thất vọng rồi à?”
Trương Thiên để ý đến hai người Lâm Tử Thanh vẫn không sao, chứng tỏ Tề Nguyên Thiều vẫn chưa thành công, đồng thời nhìn thấy bộ dạng tức giận của Tề Nguyên Thiều vừa bị phá đám, không cần nghĩ muốn cũng biết trong rượu của Lâm Tiểu Nhã bọn họ có vấn đề.
Mặt Tề Nguyên Thiều không hề thay đổi, ngược lại cười nói: “Sao mà lại thất vọng chứ? Đây không phải chuẩn bị nói chuyện hợp tác với công ty của Trương tổng sao!”
“Ngồi xuống cùng nhau uống một ly chứ?”
Trương Thiên chậm rãi bước đến, trực tiếp đi đến trước mặt hai người Lâm Tử Thanh, cầm lấy hai ly rượu, nói: “Hai người sao có thể uống rượu được?”
Tề Nguyên Thiều nhìn thấy hai ly rượu bị lấy đi, trong lòng rất không thoải mái, nhíu mày nói: “Trương tổng, thế là thế nào? Vì chuyện hợp tác, mọi người phải cùng nhau uống một ly chứ!”
Tiếp theo gã đưa một ly cho Trương Thiên, hai ly rượu lại đẩy trở lại trước mặt Lâm Tử Thanh bọn họ.
Trương Thiên đặt rượu xuống, nhìn chằm chằm Tề Nguyên Thiều nói: “Vợ của tôi không có thói quen cùng người khác uống rượu!”
“Không có tôi cho phép thì nhân viên của tôi cũng không thể uống rượu!”
“Nếu muốn uống, vậy Trương Thiên tôi cùng uống với cậu.”
Tề Nguyên Thiều suy nghĩ một chút, trong lòng thầm nghĩ: Muốn phá việc của tao à?
Mày muốn uống, vậy thì hai ly đều cho mày uống, vừa hay chờ khi mày phát hỏa, tao sẽ xuống tay ngay trước mặt mày, cho mày muốn chết cũng không chết nổi!
Nghẹn chết mày!
Tề Nguyên Thiều nói, rất nhanh đã rót hai ly rượu không có thuốc kí©ɧ ɖụ© đặt ở trước mặt mình.
Trương Thiên nhếch miệng, một tay giơ lên, cầm một ly rượu trong tay.
Tề Nguyên Thiều đương nhiên cầm một ly từ bàn của mình.
Hai người đồng thời cạn ly uống!
Tiếp theo là ly thứ hai; hai người lại cạn ly một lần nữa.
Sắc mặt Tề Nguyên Thiều bắt đầu trở nên nham hiểm, gã cảm giác ý tưởng của mình sắp thành công rồi.
Gã nhìn về phía hai tên vệ sĩ cải trang đạo diễn, muốn hạ lệnh bắt hai người phụ nữ Lâm Tiểu Nhã.
Chỉ là thật không ngờ, ngay sau đó gã cảm thấy toàn thân mình có chút nóng lên, vô cùng nóng.
Đây là. . . . . .
Tề Nguyên Thiều rất nhanh nhìn về phía Trương Thiên, trừng mắt chất vấn: “Mày… mày đổi rượu?”
“Cứ từ từ hưởng thụ đi, Tề tổng!” Trương Thiên nói một câu, sau đó dẫn hai người Lâm Tử Thanh ra khỏi phòng.
A!
Cùng với tiếng gào thét, hai tên ‘đạo diễn’ cải trang cũng lảo đảo chạy ra, vội vàng hấp tấp đi mất.
Lâm Tử Thanh hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Không có gì!” Trương Thiên khóa trái cửa, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đi qua bên kia tâm sự đi.”
Hai người phụ nữ chẳng hiểu gì cả!
Giờ phút này, Tề Nguyên Thiều ở trong phòng nhìn đâu cũng thấy phụ nữ.
Trương Thiên để hai tên ‘đạo diễn’ đi rồi, có chút thất vọng, vốn muốn cho Tề thiếu song hùng đại chiến.
Suy nghĩ một chút, Trương Thiên gọi điện thoại Tiểu Lục, nói: “Tôi vừa cho một tên uống thuốc kí©ɧ ɖụ© liều cao, cậu đi xem xem thứ gì thích hợp không ném qua cho hắn hạ hạ hỏa!”
“Đừng để hắn nghẹn chết.”
“Vâng, lão đại!” Tiểu Lục cầm di động trực tiếp đi ra sau bếp.
…