Phòng trong có người nhìn thấy Trương Thiên xuất hiện ở trước mắt, anh ta như ăn phải phân, tâm tình xấu đến cực điểm.
Trương Thiên cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ.
Bởi vì người trước mắt, hôm qua anh đã gặp qua, hình như là người dòng chính của nhà họ Triệu.
Trương Thiên không có ý tốt mà cười nói: “Nếu tôi không nhớ sai, anh là em ruột của Triệu Chí Long đúng không? Ha ha!”
Ngày hôm qua, vào thời khắc cuối cùng lúc Trương Thiên quyết đấu với Triệu Chí Long, lúc anh ta xuất hiện, Triệu Chí Long kêu to “Em trai lại đây giúp anh”, nhưng không nghĩ tới thằng nhãi này thấy tình huống không có lợi, trực tiếp đại nghĩa diệt thân, bỏ lại anh mình rồi chuồn êm mất dạng…
Đối với Triệu Chí Long, anh ta là kẻ tham sống sợ chết, nhưng cũng là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ít nhất anh ta còn sống.
Chỉ là thật sự không ngờ, ngày hôm sau vẫn gặp phải Trương Thiên.
Em trai của Triệu Chí Long miễn cưỡng cười vui, giải thích: “Vị cường giả này, chỉ sợ anh nhận nhầm người rồi, chẳng qua tôi là người ở gần đây, đi ngang qua nơi này mà thôi, hiện tại lập tức rời đi.”
“Tôi không nhìn thấy cái gì cả, tôi chỉ là người câm, những việc này tôi sẽ không nói ra ngoài…”
Thực lực của Trương Thiên khủng bố đến mức nào, anh ta đã kiến thức qua.
Ngay cả ông chú Triệu Bắc Sơn và anh trai mình cũng đánh không lại, anh ta có tài đức gì mà sánh bằng?
Bên cạnh anh ta có một tên chó săn nhíu mày nói: “Anh Hổ, anh chính là Nhị đương gia của Đông Khôi Xã, sao lại nói là người ở gần đây? Người kia là ai?”
Một tên chó săn khác bổ sung: “Anh Hổ, chúng tôi vội vàng trở về báo thù cho Long gia, cũng không thể rời đi ngay được!”
Họ nói xong lời này, sắc mặt Triệu Chí Hổ đã xanh mét…
Hiện tại không chỉ khó chịu như ăn phân, quả thực là cảm giác như ăn phân còn nhai mấy cái mới nuốt vào vậy, vô cùng tuyệt vọng!
Hai tên chó săn này hoàn toàn vạch trần thân phận của mình cho Trương Thiên.
Triệu Chí Hổ nheo mắt lại, nhìn Trương Thiên xin tha.
Anh ta không có chí lớn gì, chỉ cần sống sót là được, càng sẽ không nói đến chuyện báo thù, bằng không ngày hôm qua cũng sẽ không vô sỉ chuồn êm như vậy.
Lúc này trở về, Triệu Chí Hổ chỉ muốn lấy chút tài vật mà thôi.
Lúc này Trương Thiên phá lên cười.
Ý trời trêu người, Triệu Chí Long đã chết, hiện tại còn lại một Triệu Chí Hổ, vậy người trước mắt hẳn biết không ít bí mật tu tiên của Triệu Bắc Sơn đúng không?
Trương Thiên cười nói: “Ha ha, Nhị đương gia đúng không?”
Bùm!
Khi nói chuyện, Triệu Chí Hổ trực tiếp quỳ xuống, xin tha: “Đại hiệp, cầu buông tha!”
“Tôi quả thật là em trai của Triệu Chí Long Triệu Chí Hổ, nhưng tôi không hề thù hận gì anh, cầu anh đừng gϊếŧ tôi!”
Người này thật là nhát cáy…
Triệu Chí Hổ cũng biết với thực lực của mình, không có khả năng trốn thoát được trước mắt đại thần Trương Thiên, còn không bằng sớm đầu hàng.
Trương Thiên lập tức vui vẻ, khó được lưu lại một người có thể hỏi chuyện, sao lại gϊếŧ chết kia chứ?
Anh bình thản nói: “Coi như anh hiểu chuyện, không gϊếŧ anh cũng được, nhưng anh phải thành thật trả lời tôi mấy vấn đề.”
“Nếu đáp án làm tôi vừa lòng, vậy không truy xét chuyện quá khứ, thế nào?”
Triệu Chí Hổ dập đầu nói: “Cảm ơn anh!”
“Triệu Chí Hổ tôi biết gì thì nói hết, anh, anh cứ hỏi!”
Mấy tên chân chó thấy Nhị đương gia của mình dập đầu trước Trương Thiên, tuy rằng không biết là đại nhân vật nào, nhưng cũng hiểu chuyện sôi nổi quỳ xuống.
Nhìn những người này ngoan ngoãn như vậy.
Trương Thiên cũng không kéo dài, trực tiếp mở miệng hỏi: “Triệu Bắc Sơn là ông chú ruột của anh? Vì cái gì ông ta được gọi là tiên nhân?”
Triệu Chí Hổ nhanh chóng hồi đáp: “Là ông chú ruột của tôi.”
“Về chuyện tiên nhân thì…”
Anh nhìn trái nhìn phải, lâm vào suy tư.
Trương Thiên nghiêng đầu nhìn chằm chằm: “Hừm?”
Triệu Chí Hổ thở dài một hơi nói: “Về chuyện tiên nhân, ông chú đã từng nói với chúng tôi, ông ấy chỉ từng ngẫu nhiên gặp được một tiên nhân, tiên nhân kia cho ông ấy một ít chỉ đạo tu luyện, nên mới có thực lực hiện giờ…”
“Nhưng ông chú nói, ông căn bản không phải tiên nhân, hơn nữa còn kém xa thực lực tiên nhân!”
“Chỉ là ngẫu nhiên gặp được?” Vẻ mặt Trương Thiên trở nên nghiêm túc: “Vậy sau này Triệu Bắc Sơn có liên hệ với tiên nhân nữa không? Hoặc là có biện pháp liên hệ?”
Triệu Chí Hổ nhíu mày nói: “Mấy năm nay, ông chú cũng muốn gặp lại tiên nhân kia, nghe nói là gặp phải bình cảnh tu luyện, nhưng từ lúc đó về sau cũng không còn gặp được…”
Nói cách khác, sau lưng Triệu Bắc Sơn cũng không có tiên nhân?
Chỉ là một kỳ ngộ?
Chỉ dựa vào cơ duyên này, tiên nhân đã đưa một chiếc nhẫn không gian mười mấy mét vuông cho Triệu Chí Hổ? Còn tạo một Tụ Linh Trận cho ông ta? Thậm chí còn cho một kiếm quyết thiên tinh địa giai hạ cấp sao?
Hai mắt Trương Thiên tỏa ra sát khí bức người, lại hỏi lần nữa: “Không có liên hệ nữa?”
“Tuyệt đối không có, nếu có gặp qua, ông chú sẽ không ngày nào cũng nhíu mày buồn rầu!” Triệu Chí Hổ sợ tới mức giơ lên ba ngón tay mà thề.
Xem tình hình này, hẳn cũng không gạt người!
Tất cả chuyện này chỉ có thể chứng minh, Viêm Hạ đã từng xuất hiện một tiên nhân thực lực không tồi, đúng lúc để Triệu Bắc Sơn gặp được, cho nên truyền thụ một ít thứ, phỏng chừng sau đó tiên nhân kia đã đi rồi.
Nếu là như thế, cũng không có gì kỳ quái.
Trương Thiên còn bị bố đánh rớt đến nơi đây, một ít đại năng đi ngang qua cũng không có gì lạ lùng.
Anh hít sâu, gật gật đầu.
Triệu Chí Hổ thấy Trương Thiên vừa lòng, lập tức hỏi: “Vậy… Đại thần có thể để tôi đi không?”
Chạy trốn quan trọng!
Trương Thiên xoay chuyển ánh mắt, tiếp tục hỏi: “Không được, đáp án này của anh không hề có giá trị, tôi cũng không vừa lòng!”
“Tê… Anh, tôi biết cái gì đều nói cho anh hết rồi!” Triệu Chí Hổ đáng thương nhăn nhó nói.
Trương Thiên trầm giọng đáp lại: “Còn có một việc khác!”
“Đây là cơ hội cuối cùng của anh, trả lời cho đàng hoàng, có lẽ tôi sẽ cho anh một con đường sống!”
Triệu Chí Hổ nhíu mày nói: “Anh cứ hỏi!”
“Nghe đồn Đông Khôi Xã có một khối Thiên Huyết Mộc Tâm tốt nhất? Thứ này, hiện tại ở nơi nào?” Trương Thiên nhếch khóe miệng, nghiền ngẫm mà nói: “Tiểu Hổ, anh nhất định phải trả lời cho tốt, bằng không kết cục của anh không thể tốt hơn Triệu Chí Long và Triệu Bắc Sơn!”
Triệu Chí Hổ nghe vậy, nghẹn họng nhìn trân trối, mặt ủ mày ê, hít ngược một hơi khí lạnh, suy xét thật lâu!
Trương Thiên: “Không muốn nói sao?”
“10 giây, 9, 8…4, 3!”
Triệu Chí Hổ run run rẩy rẩy đứng lên, nhìn trái phải một chút, giống như không muốn để người khác biết: “Anh, việc này tương đối quan trọng, tôi chỉ có thể nhỏ giọng nói cho anh!”
Còn muốn để sát vào lỗ tai anh.
Trương Thiên khẳng định không sợ anh ta làm ra động tác gì, anh thò tai qua.
“Khối Thiên Huyết Mộc Tâm kia tương đối quan trọng đối với ông chú, ông coi nó như mạng, về phần nguyên nhân thì tôi cũng không rõ lắm!” Triệu Chí Hổ nghiêm túc nhỏ giọng nói.
Trương Thiên không thú vị mà thúc giục: “Nói trọng điểm, thứ đó ở nơi nào!”
Tiếng nói của Triệu Chí Hổ càng thấp: “Ông chú nói ở trước cửa trung tâm đáy hồ kia.”
“Đáy hồ?” Trương Thiên lặp lại.
Triệu Chí Hổ gật đầu nói: “Đây là ông chú nói, còn chuyện có ở đó hay không? Tôi cũng không dám bảo đảm!”
“Hừm? Vậy anh cảm thấy tôi có vừa lòng với đáp án này không?” Trương Thiên đầy hàm ý mà nói.
Triệu Chí Hổ hô to oan uổng: “Nhưng tôi chỉ biết nhiều như vậy thôi!”
“Anh không thể nuốt lời đâu!”
Trương Thiên cười!
Vừa rồi anh ta nói chuyện thần bí như vậy, Trương Thiên đại khái có thể đoán được Triệu Chí Hổ không có gạt người.
Hơn nữa Thiên Huyết Mộc Tâm vốn dĩ chính là sản vật trong vùng nước sâu, xác thật có khả năng này.
Trương Thiên tìm ra một bùa chú trói buộc từ nhẫn không gian, ném về phía năm người Triệu Chí Hổ, dùng thủ ấn cố định toàn bộ bọn họ ở tại chỗ.
“Anh nói là thật hay giả, tôi đi một chuyến thì biết rồi!”
Nói xong Trương Thiên lập tức đi rồi.
Triệu Chí Hổ còn ở đó hô to vô tội…
Trương Thiên đi đến bên hồ, nơi này có Tụ Linh Trận, linh khí thật sự rất tốt: “Là nơi tốt để tu luyện, hoàn toàn không thua chỗ của ông lão Thiên Ma kia!”
“Lát nữa phải mua luôn nơi này mới được.”
Nơi này có đại trận, linh khí lại đầy đủ như vậy, đất lành dễ gặp khó có được, không thể để người khác chiếm trước!
Trương Thiên thả người nhảy xuống, dùng một chút linh lực hộ thân, nhanh chóng rơi thẳng.
Linh khí càng ngày càng nồng!
Xuống tận mười mét mà vẫn không thấy được đáy, lực ép của nước chung quanh đột nhiên tăng cao, cho dù là Trương Thiên có linh lực cũng cảm thấy hơi khó khăn, nếu là võ giả bình thường tuyệt đối không xuống được.
Xem ra lại có một đại trận!
Trương Thiên nhíu mày, chỉ có thể là tăng lớn linh lực nhanh chóng tiếp tục đi xuống.
Lại xuống hơn mười mét, Trương Thiên nhìn thấy phía dưới có cái gì đang tỏa ánh sáng đỏ.
Đây là cái gì?
Trương Thiên nhanh chóng tới gần, vốn dĩ linh lực đã không còn nhiều, lúc này đã sắp dùng hết, phải nắm chặt thời gian.
Sau khi tới gần, một thứ màu đỏ nằm ngay trên nhánh dây, gốc rễ phía dưới đã phá tan cái hộp mà cắm rễ ở đáy hồ.
Thiên Huyết Mộc Tâm?
Vậy thứ quả sáng bóng tỏa ra anh đỏ kia là…
Trương Thiên sợ tới mức trừng lớn đôi mắt, đây là mừng rỡ, trên mặt bắt đầu lộ ra tươi cười.
Đây không phải là Thiên Huyết Mộc Tâm, mà là Băng Tâm quả vạn năm.
Thiên Huyết Mộc Đằng trải qua ngàn năm mọc Mộc Tâm, trải qua vạn năm mới kết Băng Tâm quả, dược hiệu của thứ này còn lợi hại hơn Thiên Huyết Mộc Tâm gấp vạn lần!
Ở Tiên giới, nó được coi như một thứ đồ vật thần kì, cần được bảo tồn, vậy mà Viêm Hạ lại có thứ này?
Trương Thiên kích động vô cùng.
Anh lập tức hái Băng Tâm quả vạn năm bỏ vào nhẫn không gian, vui mừng về tới mặt đất.
Lần này Tiểu Lục gặp trúng vận may rồi, nếu có Băng Tâm quả vạn năm làm Thành Hoá ma đan, vậy sẽ có nhiều chỗ tốt cho quá trình tu ma của cậu ta!
Trương Thiên nhìn Đông Khôi Xã một chút, trong lòng càng thêm yêu thích.
Suy nghĩ một chút, Trương Thiên quyết định lấy được nơi này, mặt khác còn tính toán tìm người che chở nơi này, có lẽ phải xây dựng thế lực của mình ở Thiên Hải?
Rốt cuộc nếu có người đến gây sự, anh khó có thể đi tới đi lui!
Mặt khác tổ chức Ánh Rạng Đông phát triển nhanh như vậy, anh cũng không thể tự mình xử lý rất nhiều chuyện.
Trương Thiên suy nghĩ một chút, tính gọi điện thoại cho Bạch Tiểu Mộc.
Nhưng không ngờ Bạch Tiểu Mộc lại đúng lúc gọi đến.
Bạch Tiểu Mộc nói: “Anh Thiên!”
Trương Thiên bình tĩnh hỏi: “Thế nào?”
Bạch Tiểu Mộc mừng rỡ nói: “anh Thiên, hôm nay anh có rảnh không? Bố em nói có thể mời anh ăn một bữa cơm hay không?”
Chuyện xảy ra ở Đông Khôi Xã hôm qua đều là nhờ nhà họ Bạch hỗ trợ xử lý và áp xuống.
Bữa cơm này nhất định phải nể tình đi.
Nhưng Trương Thiên biết bữa cơm này có gì, tự nhiên là muốn làm quen cường giả như mình, nhưng bữa tiệc nịnh bợ như thế này, Trương Thiên cảm thấy không quá cần thiết.
Sau này nhà họ Bạch có chuyện, Trương Thiên tự nhiên sẽ trả lại ân tình này.
Trương Thiên trầm giọng mà nói: “Đôi thời gian đi, hôm nay tôi còn có chút chuyện phải xử lý, ngoài ra cũng có một số việc muốn làm phiền nhà họ Bạch cậu hỗ trợ.”
Bạch Tiểu Mộc nói: “Tốt, anh Thiên có chuyện gì muốn hỗ trợ?”
Trương Thiên nghiêm túc nói: “Tôi muốn mua lại mảnh đất này của Đông Khôi Xã, cậu giúp tôi xử lý một chút.”
Bạch Tiểu Mộc cười đáp lại: “Ồ, tôi còn tưởng anh Thiên muốn nói đại sự gì, tôi sẽ dàn xếp miếng đất kia giúp anh!”
Bố của cậu đã nói, phải tận lực lấy lòng cường giả như Trương Thiên, cho nên Bạch Tiểu Mộc đáp ứng rất dứt khoát.
“Tốt!” Trương Thiên chần chờ một chút, sau đó hỏi: “Châu Vũ có ở bên cạnh cậu không?”
Bạch Tiểu Mộc: “Anh Vũ ở kế bên tôi đây!”
Trương Thiên nói: “Vậy cậu nói cho cậu ta, có muốn làm đại ca một chi nhánh của tôi không? Nếu muốn thì lập tức kêu cậu ta lái một chiếc xe vận tải có thể thể tích mười mấy mét vuông đến chỗ Đông Khôi Xã đi!”
Nghe nói làm đại ca chi nhánh!
Đầu bên kia điện thoại lập tức vang lên tiếng kêu như gϊếŧ heo của Châu Vũ, hưng phấn nói: “Anh Thiên, chờ tôi! Tôi lập tức tới…”
Trương Thiên cúp điện thoại, tiếp tục trở lại phòng trong, đi tới trước mặt bọn Triệu Chí Hổ.
Triệu Chí Hổ thấy anh Thiên, lập tức hỏi: “Anh, như thế nào? Có lấy được không?”
Trương Thiên khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Anh quản lý tôi?”
“Không dám không dám!” Triệu Chí Hổ lắc đầu nói.
Trương Thiên hô một hơi, vươn tay giải trừ tác dụng của bùa trói buộc, đánh giá bọn họ một chút, sau đó trầm giọng hỏi: “Hiện tại Đông Khôi Xã đã bị diệt, về sau Triệu Chí Hổ anh muốn theo tôi lăn lộn hay không?”
Con mẹ nó, gϊếŧ anh và ông chú tôi, còn muốn tôi theo anh lăn lộn?
Triệu Chí Hổ nhíu mày nói: “Anh, nếu tôi từ chối, tôi có lập tức ‘khựt’ ngay tại chỗ hay không?”
Anh ta đặt tay lên cổ mình ra dấu một cái.
“Anh nói xem?” Trương Thiên nghiền ngẫm mà nói.
Triệu Chí Hổ gật đầu mãnh liệt, nói: “Triệu Chí Hổ tôi thề sống chết đi theo bước chân của anh!”
Trương Thiên khẽ nở nụ cười.
Anh đột nhiên muốn thành lập một thế lực thì có chút gian nan, nhưng tạm thời gọi những người của Đông Khôi Xã tới giúp vẫn là lựa chọn không tồi, dù sao tiền cũng đủ dùng.
Ngoài ra kêu Châu Vũ tới quản lý người, phỏng chừng cũng không tệ lắm!
“Vậy hiện tại anh còn có thể gọi tới nhiều ít dư đảng?” Trương Thiên hỏi.
Dư đảng?
Triệu Chí Hổ cau mày nói: “Anh, không phải anh muốn tôi gọi người ra, trực tiếp diệt sạch người của Đông Khôi Xã đó chứ?”
Trương Thiên lắc đầu nói: “Dù sao có bao nhiêu thì tôi muốn bấy nhiêu, chỉ giúp tôi thủ Đông Khôi Xã là được, trước kia Đông Khôi Xã cho bao nhiêu tiền, tôi phát tiền lương gấp ba!”
“Anh, tôi có vài trăm người thì sao?” Triệu Chí Hổ thẹn thùng nói.
Trương Thiên đánh giá một chút, nói: “Nga, thì ra còn có nhiều dư đảng như vậy? Gϊếŧ mấy tên?”
Vẻ mặt Triệu Chí Hổ thật bối rối.
“Nói giỡn, đợi lát nữa giới thiệu đại ca cho các anh, bao nhiêu người muốn bao nhiêu tiền thì lấy ở chỗ cậu ta!” Trương Thiên cười nói.
Bọn người Triệu Chí Hổ gật đầu, hoàn toàn không coi Trương Thiên là kẻ thù, ngược lại đối đãi giống như ân nhân.
Lúc này Châu Vũ cũng đã chạy đến.
Châu Vũ lớn tiếng nói: “Anh Thiên, tôi tới rồi!”
Trương Thiên kéo qua Châu Vũ giới thiệu cho bọn người Triệu Chí Hổ: “Cậu ta tên là Châu Vũ, về sau chính là đại ca của các anh!”
“Chào anh Thiên! Chào anh Vũ!” Triệu Chí Hổ dẫn dắt vài người thấp giọng kêu lên.
Châu Vũ đắc chí: “Hì hì, chào các tiểu đệ!”
Mấy người Triệu Chí Hổ: “…”
Trương Thiên nói: “Châu Vũ, đây là Triệu Chí Hổ, là Nhị đương gia ban đầu của Đông Khôi Xã, hiện tại dưới tay còn có mấy trăm người, về sau đều là tiểu đệ của câu!”
Mấy trăm huynh đệ?
Mặt Châu Vũ vui đến nở hoa, kích động không thôi.
“Anh Vũ, về sau mấy trăm huynh đệ đều dựa vào anh để ăn cơm!” Triệu Chí Hổ gật đầu nói.
Trương Thiên chụp bả vai Châu Vũ một cái, nói: “Bọn họ nói quản cơm là được, chi tiêu mỗi tháng chừng ngàn vạn thôi!”
Gì?
Làm đại ca không phải lấy tiền thôi sao? Sao còn phải chi ra?
Gương mặt tươi cười của Châu Vũ lập tức không còn, ngây ngẩn cả người.
Không! Anh Thiên, anh lại hố tôi…
Trương Thiên nói với mọi người: “Còn không mau cảm ơn anh Vũ của các anh đi?”
“Cảm ơn anh Thiên, cảm tạ anh Vũ!” Bọn người Triệu Chí Hổ cười nói.
Trương Thiên phất tay nói: “Yên tâm đi, sẽ không bạc đãi các anh, Triệu Chí Hổ đi liện hệ người đi, về sau đều theo tôi lăn lộn.”
“Còn phải sửa tên lại, kêu Thiên Diệu! Đừng cái gì mà Đông Khôi Xã, tên nghe như nước Nhật, khó nghe!”
“Được anh Thiên!” Triệu Chí Hổ nghe vậy thì đáo.
Lúc này, Châu Vũ mới đau khổ nói: “Anh Thiên, anh làm vậy không phải lãng phí tiền sao?”
“Tôi cảm thấy không cần những người đó, một mình anh có thể chống được vạn quân!”
Hừ!
“Không phải cậu chỉ đau lòng chút tiền đó sao?” Trương Thiên trợn mắt liếc nhìn cậu ta một cái.
Châu Vũ vỗ ngực nói: “Tuy rằng một tháng hơn một ngàn vạn tôi trả được, nhưng một năm đã là một hai trăm triệu, vậy tiền tiêu vặt sẽ phải dùng hết ở chuyện này, tôi khổ quá anh Thiên ơi!”
“…”
Trương Thiên ghét bỏ, nhưng sao anh lại thật sự để Châu Vũ tự lấy tiền ra kia chứ?
Anh cười nói: “Xe vận tải tôi muốn, cậu đã lái tới cho tôi chưa?”
“Ngay ở cửa!” Châu Vũ nói.
Trương Thiên gật đầu nói: “Vậy cậu đi với tôi, còn không phải là tiền sao!”
Ra cửa, Trương Thiên thấy được một cái rơ mooc kéo hàng.
Trương Thiên nhảy lên, trực tiếp dùng linh lực vứt hết tiền trong tiền nhẫn không gian ra, chất đầy cả một rương xe.
Mười mấy mét vuông, Trương Thiên thật sự không biết cụ thể là bao nhiêu trăm triệu.
Phỏng chừng số tiền này đều là tiền Đông Khôi Xã tham ô được?
Anh không biết vì sao ông lão Triệu Bắc Sơn kia lại đặt tiền mặt trong nhẫn không gian của mình, tốn chỗ đến mức nào? Để trong ngân hàng không phải tốt hơn sao!
Nhưng bây giờ cũng tốt, để ở trong này tương đương với tặng không cho mình.
Châu Vũ bị dọa ngây ngẩn cả người: “Anh Thiên, ngươi biến ma thuật đó hà?”
“Ha ha, dù sao sau này chúng tôi không thiếu tiền, lát nữa đưa cho cậu một cái thẻ để phát lương cho các huynh đệ.” Trương Thiên nói.
Châu Vũ mặc kệ tiền từ đâu đến, dù sao có tiền là được, cậu ta cười hì hì nói: “Anh Thiên uy vũ!”
Trương Thiên bảo bọn Châu Vũ và Triệu Chí Hổ làm việc, mình thì lái xe đi đến ngân hàng gửi.
…
Trương Thiên lái một chiếc xe vận tải hơn chín mét, hùng dũng oai vệ đậu ở trước cổng ngân hàng thành phố Thiên Hải.
Tiếng động cơ của xe vận tải quá lớn, những người làm việc trong ngân hàng sôi nổi bắn tới ánh mắt ghét bỏ.
Trương Thiên xuống xe đi đến, đi đến trước quầy tư vấn.
Hai người phụ nữ trung niên nhìn thấy Trương Thiên ăn mặc bình thường tùy ý như vậy, trực tiếp tránh ra không muốn tiếp đãi.
Trương Thiên nhíu mày hô vài tiếng cũng không có ai tới tiếp đón.
Đưa tiền cũng không ai thèm quan tâm?
Cuối cùng vẫn là một cô gái trẻ trông rất đáng yêu, trang điểm xinh đẹp đi tới, cô ta lễ phép chào hỏi: “Xin chào anh, tôi tên là Giang Giai Dĩnh, rất vui được phục vụ cho anh!”
Trương Thiên ga lăng gật gật đầu, nói: “Tôi muốn gửi tiền tiết kiệm…”
Còn chưa nói xong, cô gái trẻ này lại đỏ cái mũi, nhỏ giọng nức nở, chảy nước mắt.
Trương Thiên nhíu mày nghi ngờ.
Lúc này, ở nơi mà Giang Giai Dĩnh vừa đi ra, lại lao ra ba người.
Một người phụ nữ trung niên hơi béo và một người đàn ông tuổi trẻ, sau lưng bọn họ còn có một người đàn ông mặc đồng phục của ngân hàng, trên thẻ bài ghi là giám đốc ngân hàng.
Người phụ nữ kia mở miệng là mắng: “Giang Giai Dĩnh, đừng tự cho cao sang.”
“Cô cũng chỉ xinh đẹp một chút mà thôi, con trai tôi muốn cô làm vợ nó, đó là phúc khí của cô, cô còn dám từ chối?”
Người đàn ông trẻ tuổi nói: “Giang Giai Dĩnh em xem, đây là hai trăm vạn!”
“Nếu em bằng lòng làm vợ anh, chuyện gửi tiền tiết kiệm này được tính vào công của em, phỏng chừng có thể lấy được hoa hồng vài vạn đấy!”
“Nếu biểu hiện trên giường của em tốt, số tiền này còn có thể trực tiếp gửi vào tài khoản của em nữa kìa!”
Nói xong câu này, người đàn ông trẻ tuổi lộ ra bộ mặt dâʍ đãиɠ!
Tên giám đốc ở phía sau chẳng những không nói giúp cô gái, ngược lại còn khuyên bảo nhân viên của mình: “Tiểu Dĩnh, em đang làm gì vậy? Mau vào văn phòng tôi giúp giám đốc Tằng xử lý nghiệp vụ đi chứ!”
Giang Giai Dĩnh nức nở nói: “Tôi không làm!”
Cô tiếp theo nức nở duy trì nụ cười, hỏi Trương Thiên: “Thưa anh, xin hỏi anh muốn gửi tiền tiết kiệm giới hạn bao nhiêu?”
Trương Thiên lập tức biết vì sao cô gái trước mắt lại khóc.
Một khách hàng trung niên vô lý, một người theo đuổi vô lại, còn có một ông chủ vô tình.
Trương Thiên không thú vị mà lắc đầu, đáp lại: “Tôi cũng không biết cụ thể là bao nhiêu, nhưng…”
Người phụ nữ trung niên phát hiện Giang Giai Dĩnh bắt đầu nói chuyện với Trương Thiên, bà ta cực kỳ không kiên nhẫn mà nói: “Con đê tiện cô, cô nói chuyện với thứ nghèo hèn này làm gì? Chúng tôi không phải khách nhân hay sao? Chúng tôi không cần tiếp đón hay sao?”
Nói xong, bà tay còn ra bắt lấy cánh tay Giang Giai Dĩnh mà lắc lắc.
Người đàn ông trẻ tuổi cười âm hiểm, cũng vươn tay nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiến vào văn phòng giám đốc tụi em, chúng ta lại nói…”
Giám đốc còn muốn đi mở cửa!
Chung quanh không có một đồng nghiệp chạy đến hỗ trợ hoặc ngăn cản, hai cô gái trước quầy ngân hàng vừa rồi đã trốn xa.
Trương Thiên thở dài một hơi, anh thật sự không muốn làm mấy chuyện giữ gìn hoà bình này!
Nhưng mà, trong lòng không thoải mái, thật sự nhìn không được!
Trương Thiên trầm giọng nói: “Đứng lại cho tôi!”
“Tôi hỏi các người nói ai là nghèo hèn hả?”
“Giám đốc lại đây, tôi muốn cô Giang đây tiếp đón, cả ngày hôm nay chỉ phục vụ cho mình tôi!”
Nghe thấy tiếng la, mọi người ngây ngẩn cả người!
Cho rằng viên chức ngân hàng chỉ phục vụ cho một mình anh?
Đây là khách hàng cao cấp đến mức nào?
Giám đốc lại nhếch khóe miệng, lộ ra khinh bỉ: “Anh đây, anh muốn làm gì thì đi qua một bên từ từ chờ, nhân viên của tôi còn đang bận!”
Trương Thiên nhún vai nói: “Anh có tin không, anh không làm theo ý tôi, hôm nay anh không giữ được vị trí giám đốc nghiệp vụ hay không?”
Giám đốc nói: “Tôi chỉ biết nếu anh lại nhiều chuyện, tôi có thể kêu bảo vệ đuổi anh ra ngoài.”
Trương Thiên nghiền ngẫm mà nói: “Phải không?”
Phụ nữ trung niên nói: “Hừ, thật là nghèo hèn mà còn tác quai tác quái.”
“Cậu có biết, tôi muốn xử lý việc gì hay không? Tôi muốn gửi tiết kiệm hai trăm vạn!”
Người đàn ông trẻ tuổi trực tiếp lấy ra một cái rương tiền, nói: “Đây là hai trăm vạn, tôi phải gửi tiết kiệm, cô ấy phải giúp tôi đếm tiền, anh biết không?”
“Hạng người cấp thấp, tôi thấy loại người như anh kiếm cả đời cũng không thấy được hai trăm vạn!”
Con mẹ nó?
Hơn hai trăm vạn mà muốn khinh thường ai vậy chứ?
Khinh tôi chưa từng thấy qua sao?
Kiếm đâu ra tự tin và kiêu ngạo vậy?
“Ha ha, tôi thật sự chưa thấy qua đấy!” Trương Thiên cười nói: “Bởi vì chút tiền cỏn con này, trong mắt tôi, nó căn bản không đáng nhắc tới.”