“Châu Vũ!” Cô gái kia hung hãn gọi tên cậu ta.
Toàn thân Châu Vũ run lên, mắt trừng to, run rẩy quay đầu lại.
Cậu ta như con rùa bị túm phải mệnh môn*, nhúc nhích một tí cũng không dám.
*mệnh môn: một huyệt quan trọng trên cơ thể, được xem là “cửa sinh mệnh” của mỗi người nên gọi là mệnh môn.
Có lẽ Trương Thiên biết vì sao Châu Vũ lại khép nép như thế, đoán chừng địa vị ở nhà chẳng ra sao, thường xuyên bị chèn ép.
“Chị, sao chị lại đến vậy?” Châu Vũ cố nở nụ cười, hỏi.
Ánh mắt hung dữ của cô gái kia liếc nhìn về phía Châu Vũ, sau quay đi không quan tâm nữa.
Cô ta chuyển ánh mắt về phía Trương Thiên, nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt vừa to vừa sáng, trông thân thiện, cử chỉ nho nhã, đôi môi đỏ mọng cười mỉm, dịu dàng nói:
“Anh đây hẳn là bác sĩ Trương Thiên!”
“Tôi là người nhà họ Châu, Châu Nhu Nhu. Vừa nãy em trai tôi mồm miệng không khéo, mong bác sĩ Trương đừng để trong lòng.”
Quả là khí chất của tiểu thư đài các, khó trách Châu Vũ lại tự hào khoe khoang như thế.
Trương Thiên gật đầu, lạnh giọng nói: “Đương nhiên là không rồi!”
Rõ ràng không để tâm.
Châu Nhu Nhu thấy Trương Thiên có thái độ lạnh nhạt, không dây dưa lòng vòng, thậm chí còn không nhìn mình lâu hơn chút nào.
Đàn ông khác đều sẽ không kiềm được nhìn cô ta nhiều hơn một chút, Trương Thiên thì ngược lại, đã đến tận miệng nhưng không thèm rớ một cái!
Điều này khiến Châu Nhu Nhu hơi kinh ngạc.
Không muốn ăn và không ăn được là hai chuyện khác nhau.
“Tôi vừa nghe bố nói em trai đắc tội với bác sĩ Trương, tôi đến để nhận lỗi với anh, mong rằng bác sĩ Trương có thể chữa trị cho ông nội của tôi!” Châu Nhu Nhu gạt đi sự ngờ vực, giải thích với Trương Thiên.
Trương Thiên nhìn Châu Vũ, trả lời: “Ừ!”
“Vừa nãy tôi cũng có nói với Châu Vũ, thấy cậu ấy cũng có lòng hiếu thảo, sẽ giúp cậu ấy một lần!”
Châu Vũ gật đầu thật mạnh, còn nháy mắt, nói: “Đúng vậy!”
“Chuyện đã đồng ý với anh Thiên, em cũng nhất định sẽ làm được, anh cứ yên tâm.”
Cậu ta còn tưởng là Trương Thiên đang nhắc nhở cậu ta.
Châu Nhu Nhu vừa nghe thấy rõ ràng điều kiện trao đổi với Châu Vũ là gì, cô ta xấu hổ đỏ mặt giải thích, nói: “Bác sĩ Trương, anh đã đưa ra điều kiện, nhà họ Châu chúng tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi anh.”
Trương Thiên lãnh đạm lắc đầu, đáp lời: “Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với cô!”
“Tôi đã có vợ rồi, cô ấy còn đẹp hơn cô!”
What?
Đường đường là tiểu thư nổi tiếng khắp thủ đô mà không có hứng thú!
Vợ nhà còn đẹp hơn đại tiểu thư nhà họ Châu!
Một câu Trương Thiên thốt ra khiến Châu Nhu Nhu xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, bản thân nghĩ gì không biết?
Người ta vốn chẳng nghĩ gì nhiều, hơn nữa còn là người đã có vợ.
Lần đầu tiên Châu Nhu Nhu ngượng ngùng cúi đầu trước mặt đàn ông.
Cô nói lảng sang chuyện khác: “Vậy mời bác sĩ Trương vào trong!”
Nói xong, Châu Nhu Nhu bước vào trước.
“Giời ới, hóa ra chị gái em cũng biết thẹn thùng…”
“Anh Thiên, lợi hại!”
Đó là vẻ mặt mà trước giờ Châu Vũ chưa từng thấy ở chị mình, cậu ta xoay người đưa ngón cái với Trương Thiên, nói tiếp:
“Anh Thiên, em biết chắc chắn vừa nãy anh sợ bầu không khí trở nên xấu hổ nên mới dùng cớ mình đã có vợ để thoái thác.”
“Nhưng em hiểu anh mà, chuyện của chị em với anh, em chắc chắn phải quan tâm rồi!”
Giải thích đến vậy còn chưa đủ rõ ràng à?
Não bị khiếm khuyết nhiều thế cơ à!
Trương Thiên khinh bỉ, không thèm giải thích: “Tùy cậu nghĩ thế nào thì nghĩ!”
Châu Vũ đi trên con đường hố chị gái không thể quay đầu, vừa đi vừa khuyên:
“Anh Thiên, muốn cưa kiểu phụ nữ như chị gái em thì anh nhất định phải mặt dày, nhất định phải to gan!”
“Một khi anh chinh phục được chị ấy, chị ấy chắc chắn sẽ trở thành con chim non nép trong lòng anh.”
“Em nói cho anh biết, nhất định phải cố gắng, cố gắng tạo nên kỳ tích!”
“Không sao hết, thời gian sau này còn nhiều, chút nữa em sẽ từ từ nói tiếp với anh Thiên.”
“...”
Trương Thiên cạn lời.
Hai người họ dẫn theo Trương Thiên và lão Bình tiến vào nhà họ Châu.
Vào đến phòng khách, không nhìn thấy một người nào, bọn họ đành đi thẳng đến phòng ông cụ nhà họ Châu.
Quả nhiên tất cả mọi người đều có mặt ở đây.
Nhìn thấy Châu Nhu Nhu và Châu Vũ dẫn người vào, Châu Bân và quản gia - ông An bước đến chào hỏi.
Châu Bân lịch sự chào hỏi trước: “Anh Bình!”
Lão Bình gật đầu đáp lại.
Trong vòng này, người biết chuyện đều hiểu rằng thấy lão Bình tương đương như thấy sếp lớn, khách sáo là chuyện bình thường.
Sau đó ánh mắt chuyển sang Trương Thiên, Châu Bân không ngờ bác sĩ mà Viên Đại tướng giới thiệu lại còn trẻ như thế, thật ngoài tưởng tượng.
Nhưng ông không biểu hiện ra ngoài, vẫn lịch sự chào hỏi:
“Chào cậu Trương thần y, tôi là Châu Bân.”
“Vừa nãy tôi bận chuyên của cụ nhà, chào hỏi không đến nơi đến chốn thật là có lôi, tôi còn nghe nói con trai tôi vô lễ với cậu, mong cậu đừng chấp nhặt với nó.”
Đã tới tận trong này rồi, còn so đo thì không phải đại diện cho việc ông lớn người ta nhỏ mọn à?
Trương Thiên cười cười, gật đầu, nói: “Không sao!”
Gia chủ nhà họ Châu chào hỏi mà còn phách lối như thế?
Lưu Kỳ và học trò của Tôn Tư Miêu liếc mắt nhìn sang, ánh mắt đầy vẻ xem thường Trương Thiên, trong lòng thầm nói:
“Không phải ỷ vào quan hệ thôi sao?”
“Bác sĩ ở một thành phố nhỏ bé, chờ chút nữa mày xấu mặt thế nào, đúng là buồn cười!”
Hai người đều tỏ ra chế giễu và khinh thường Trương Thiên.
Châu Vũ bước lên nói với Châu Bân: “Bố, con với anh Thiên đã giảng hòa rồi!”
“Chỉ cần bác sĩ Trương cứu được ông nội, sau này con sẽ gọi Trương Thiên là anh, còn chị…”
Ánh mắt của cậu ta hướng về phía Châu Nhu Nhu, ánh mắt cô ta như muốn gϊếŧ người, cậu ta thật sự không dám nói tiếp.
Châu Bân nghe vậy hơi cau mày, gật đầu, năng lực Trương Thiên thế nào chưa biết, nhưng nếu là người của Viên Đại tướng, kết thêm bạn cũng là chuyện tốt.
“Tôi đâu có nói muốn nhận cậu làm em…” Trương Thiên lạnh giọng phản bác.
Câu phản bác này khiến những ai ở đây cũng đều ngây người.
Yên lặng, vô cùng yên lặng!
Cậu chủ nhà họ Châu gọi chú mày là anh, có nghĩa sau này chú mày là người nhà họ Châu, tương đương với việc có xuất thân con cháu nhà quyền thế hàng đầu, thế mà từ chối?
Lưu Kỳ cười nhạo, nhỏ giọng nói thầm: “Ngu, đúng là ngu mà!”
Học trò Tôn Tư Miêu bĩu môi, nói tiếp: “Người của thành phố nhỏ bé thì chính là nhân vật nhỏ bé, biết điều đó có nghĩa là gì sao? Một chút kiến thức cũng không có!”
Châu Bân cười, phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, nói: “Con trai tôi nói đùa, cậu xem bệnh cho cụ nhà trước đi đã.”
“Được!” Trương Thiên nói.
Nhưng Châu Vũ không quan tâm, vẫn ở sau lưng nhắc nhở: “Châu Vũ tôi nói được làm được…”
Người nằm trên giường!
Là một ông cụ tuổi đã hơn bảy mươi, sắc mặt tái nhợt, hít thở yếu ớt, mắt đã nhắm chặt, cả người gầy đến đáng thương, xương đã lộ rõ.
Nhìn không khác gì một xác khô bị hút sạch máu.
Khi Trương Thiên định tiến về trước nhìn thử, tên học trò kia của Tôn Tư Miêu dang tay ngăn cản.
Anh ta chắc chắn không thể để Trương Thiên xem.
Dựa theo trình tự cũng phải để thầy anh ta xem bệnh trước, anh ta lo Trương Thiên dựa vào quan hệ mà làm đảo lộn thứ tự.
Anh ta trầm giọng nói: “Châu gia chủ, phải rõ ràng người đến trước kẻ đến sau chứ? Giáo sư Lưu xem xong rồi thì hẳn nên để thầy tôi ra tay trước chứ!”
Châu Bân cân nhắc, mặc dù Trương Thiên do sếp lớn đề cử, nhưng ông vẫn cảm thấy Tôn Tư Miêu đáng tin cậy hơn chút, dù sao tuổi đã lớn, kinh nghiệm dồi dào.
Ông cau mày nói: “Bác sĩ Trương, chuyện này…”
“Không sao, vậy cứ để Tôn thần y xem bệnh trước.” Trương Thiên thờ ơ đáp lời.
Châu Bân gật đầu: “Cảm ơn bác sĩ Trương đã thông cảm.”
Tôn Tư Miêu không nhiều lời, bắt đầu bắt mạch.
Lưu Kỳ, người vừa xem bệnh cho ông Châu xong, cau mày đi đến trước mặt Châu Bân, nói: “Châu gia chủ, tình huống không mấy lạc quan, ông cụ Châu thiếu máu trầm trọng, cơ chế tạo máu có vấn đề.”
“Tôi đề nghị rút vài ống máu để tôi xét nghiệm trước, rồi chụp cộng hưởng từ (MRI) thì có thể tìm ra nguyên nhân bệnh!”
“Như thế thì chúng ta có thể tìm ra hướng trị liệu.”
Nói xong, Lưu Kỳ còn lấy ra tận mấy ống nghiệm lưu trữ máu.
Ông ta nói như vậy càng làm mấy người nhà họ Châu thêm tuyệt vọng.
Đây là cách chữa bệnh Tây y đây ư?
Trương Thiên cười cười không nói gì, thế không phải là định hút cạn máu ông cụ Châu luôn sao?