Nữ Nhân Dâm Đãng

Chương 9: Chủ nhân chân chính là hắn

Từ hôm đó trở đi, tôi đã hoàn toàn biến thành nô ɭệ ȶìиɦ ɖu͙ƈ của Cao Nguyên, mỗi ngày sau khi tan lớp, tôi đều tiếp nhận sự đùa giỡn của Cao Nguyên, thậm chí còn tùy ý cùng hắn gian ɖâʍ, sau khi về đến nhà lại tiếp tục làm theo lệnh của chủ nhân bí ẩn kia, tự chà đạp thân thể ɖâʍ đãng này.

Hôm nay, chủ nhân bí ẩn kia rốt cuộc cũng cho tôi thấy bộ mặt thật của hắn. Vì vậy, tôi đã về nhà sớm và làm theo chủ nhân nói: mang tất dây đeo, mặc váy liền áo đen mỏng dường như trong suốt, tự bịt mắt chính mình, cổ tay và cổ chân đều dựa theo chủ dẫn mà chủ nhân nói mà dùng đồ da cài chắc, làm vậy để hắn dễ chơi.

Dựa theo chủ nhân phân phó, tôi phải đeo vòng buộc cổ cho chó, sau đó khóa dây xích lại ở phòng khách, ném chìa khóa ra xa, bây giờ, hành động của tôi liền bị hạn chế, phạm vi bán kính không đến 5 thước.

Sau đó dùng 3 cây côn ŧᏂịŧ chạy bằng điện trước đây hắn đã đưa, bắt đầu thay phiên ȶɦủ ɖâʍ, đợi chủ nhân đến .

Cứ như vậy, tôi vừa làm vừa tưởng tượng đến lần đầu cùng người lạ làʍ ȶìиɦ trong WC công cộng.

Thật may, lần này không phải chờ lâu, hoặc là tôi gần như đắm chìm trong cao trào trong kɧօáϊ cảm quên thời gian, tóm lại, tôi nghe tiếng chìa khóa mở cửa, là chủ nhân tiến đến! Tôi tạm dừng động tác, yên lặng chờ đợi, tiếp đó tôi nghe được có người bước vào, bật đèn, dường như không chỉ một người! Cửa lại bị khóa lại. Rồi có người đi tới chỗ tôi.

"Hắc hắc hắc hắc, tao đã nói con này là đĩ mà, chắc hẳn rất thoải mái, xem trêи mặt đất ɖâʍ thủy đã chảy thành sông rồi kìa." Giọng nói này nghe rất quen.

Là Cao Nguyên! Hắn cũng tới ư? Sau đó là giọng của kẻ ra lệnh cho tôi qua điện thoại:

"Ha ha, thật không nghĩ đến, thân là một giáo viên, cư nhiên lại thấp hèn như vậy! Tiểu Mẫu Cẩu, chủ nhân đến, thế nào không hoan nghênh a!"

" Ừ. . ."

Tôi nhỏ giọng trả lời, "Hoan nghênh chủ nhân . . ."

Lập tức cảm giác được ai đó vỗ lên ʍôиɠ mình một cái "Đét" âm thanh thanh thúy vang lên .

"Ai hoan nghênh chủ nhân, nói rõ ràng chút!"

" Ừ. . . Tiện Mẫu Cẩu . . . Hoan nghênh chủ nhân đến, thỉnh chủ nhân ra lệnh cho Mẫu Cẩu . . ."

Ta vừa nói, vừa đập đầu vào sàn nhà.

"Ha ha ha ha . . . Xem ra chúng ta đã dạy cô rất tốt, đúng là bản tính ɖâʍ đãng trời cho, rất thích hợp làm Tiện Mẫu Cẩu a!"

Một nam nhân nào đó lên tiếng, nhưng là giọng nói vô cùng xa lạ, bọn họ tổng cộng có mấy người? Lúc này, một giờ nói quen thuộc vang lên: "Dịch nhờn đầy đất này là sao nhỉ hắc hắc, nói cho bọn ta nghe coi, là sao đây, hả?"

Là người kia! Hắn đem ngón tay vuốt khẽ ở mép âʍ ɦộ của tôi, khẽ đem ngón tay dính đầy ɖâʍ dịch đặt ở mũi của tôi. Mùi vị ɖâʍ dịch tràn ngập khoang mũi của tôi.

"Chuyện này... Đây là bởi vì... Bởi vì... Tiện Mẫu Cẩu... Nghĩ... Muốn bị côn ŧᏂịŧ lớn hung hăng đâm..."

Tôi ấp a ấp úng nói, không phải bởi vì thẹn thùng, mà bởi vì có người dùng bút lông ma sát ƈúƈ ɦσα cùng huyệt của tôi.

"Ha ha ha ha . . ."

Bọn hắn cười rộ lên, lần này ta nghe rõ, tổng cộng có 3 người.

"Lẳиɠ ɭơ, chúng ta bảo cô chuẩn bị đồ vật đâu?" là tiếng của Cao Nguyên.

"A . . . Ở, ở nơi này . . ."

Từ sau lưng cái cột bên cạnh, lục lọi trong cái bao da lớn, cái này trong bao da, là tôi đã tốn một ngày để mua những loại ɖâʍ cụ (toys) dựa theo bọn họ yêu cầu mà thậm chí ngay cả tôi cũng không biết cách dùng của chúng.

Tiếng nam nhân hay gọi điện thoại cười, nói: "Hắc hắc, thật nghe lời a! Để ta cởi bịt mắt ra để cô biết bọn ta là ai."

Có người đến gần tôi, tựa hồ muốn lấy xuống cái bịt mắt. Tâm tình của tôi không hiểu sao có chút kϊƈɦ động. Tâm trạng bây giờ tôi có khát vọng, sợ hãi, khẩn trương đan vào cùng nhau, nhịp tim mình cũng nghe rõ mồn một, hắn rốt cuộc là ai? Bịt mắt rất dễ dàng được gỡ xuống.

"Mở mắt ra, đồ đê tiện." Là giọng nói trong điện thoại, mang theo vài phần đùa cợt .

Tôi nghe lời chậm rãi mở ra con mắt. Trời ạ! Tiến vào tầm mắt, cư nhiên lại là Lý Phi! Lý Phi là học sinh giỏi nhất lớp tôi, bình thường tôi rất coi trọng hắn, một học sinh ngoan ngoãn! Thế nào ... Làm sao lại...!

Người thứ ba lại là học sinh bị tôi đuổi khỏi lớp, Trương Chính! Chuyện này... ba người làm sao lại có thể cùng đến. Làm sao có thể? Tôi bật dậy, hét lên:

"Lý . . . Lý Phi . . . Tại sao là cậu?"

"Ba!"

Một cái tát thật mạnh giáng xuống, không phải đánh vào trêи mặt tôi, mà là đánh vào ngực tôi,cặp иɦũ ɦσα giống như mấy con thỏ đang nhảy nhót, hành động đó tựa hồ nhắc nhở tình cảnh hiện tại của tôi.

"Tiện Mẫu Cẩu! Dám gọi thẳng tên chủ nhân ?"

Lý Phi thay đổi hoàn toàn hình tượng ngoan ngoãn thường ngày trở nên hung dữ.

Một tát này khiến tôi từ trong kinh ngạc trở về hiện tại, đúng vậy a, là ai thì có quan hệ gì? Tôi vẫn chỉ là một tiện Mẫu Cẩu, một con đĩ bị người ta lăng nhục mà không thể phản kháng.