Tiếng của Lý Chính Thạc lập tức vang lên.
“Anh không chỉ không thể động vào tôi, Williams tiên sinh anh cũng không thể động vào!”
“Thực lực của tập đoàn Lý gia tôi và tập đoàn Vàng Đen anh cũng biết đó, nếu anh động chúng tôi, hậu quả không thể nào tưởng tượng được đâu!”
Williams cũng ngay lập tức phụ họa: “Đúng, không sai. Chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói chuyện! Cậu muốn điều kiện gì, chúng tôi đều cố gắng đáp ứng cậu!”
“Ví dụ như tiền bạc, hay quyền khai thác dầu! Chỉ cần cậu đưa ra, chúng tôi đều có thể thỏa mãn cậu!”
Lý Chính Thạc cũng nói: “Đúng đúng đúng, mọi người làm bạn bè, hợp tác chẳng phải là tốt hơn sao? Đừng làm tổn thương hoà khí!”
“Mẹ kiếp, các người đem cả con gái ông đi bán đấu giá đấy! Ông đây sẽ còn ôn hoà với các người? Đồ ngu! Não tàn!”
Diệp Quân Lâm đột nhiên giận dữ quát.
Tất cả mọi người đều sợ hãi.
Trong ấn tượng, đây là lần đầu tiên Diệp Quân Lâm văng tục chửi bậy!
Lý Chính Thạc giật mình.
Williams cũng giật mình.
“Giải quyết bọn họ!”
Diệp Quân Lâm xoay người ôm Quân Quân rời đi.
“Không, Diệp Quân Lâm anh không thể động đến chúng tôi, nếu anh gϊếŧ tôi, gia tộc tôi sẽ trả thù các người! Kể cả là anh!”
“Đúng, bên cạnh chúng tôi cũng có không ít cường giả cấp tông sư, cậu thật sự cảm thấy có thể dễ dàng gϊếŧ chết chúng tôi?”
Lý Chính Thạc và Williams vẫn đang vật lộn trước khi chết.
“Vậy tôi không ngại xoá tên tập đoàn Lý gia và tập đoàn tài chính Vàng Đen khỏi thế giới này!”
Diệp Quân Lâm nói một câu khiến hai người Lý Chính Thạc giật mình, cả người run rẩy.
Anh gϊếŧ vào Đông Đảo, gϊếŧ Yêu Đao, lấy một đầu của Watanabe Tenichi.
Có vẻ như anh thật sự dám làm...
“Gϊếŧ!”
Trong con ngươi Diệp Quân Lâm hiện lên sát ý khát máu.
“Gϊếŧ gϊếŧ gϊếŧ!”
Cao thủ Trấn Thiên điện bắt đầu ra tay.
“Soạt!”
“Soạt!”
...
Cố Kiếm Phong ngã xuống.
Kiều Kim Thu ngã xuống.
Hồ Kim Long ngã xuống.
Kameda Ichiro ngã xuống.
....
Những người này ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có.
Ai có thể chống lại Trấn Thiên điện chứ?
Mặc dù bên cạnh Lý Chính Thạc và Williams có không ít cường giả cấp tông sư và cường giả cấp thần bảo vệ.
Chỉ riêng mình Bắc Thiên vương cũng đã hoàn toàn có thể đè bẹp bọn họ rồi.
Chứ đừng nói chi còn có rất nhiều cao thủ Trấn Thiên điện khác.
Bọn họ căn bản không bảo vệ được mấy người Lý Chính Thạc.
Mặc dù có tông sư, nhưng đều là tông sư bình thường.
Ngay cả cấp bậc của Trần Vô Đạo cũng không tới, làm sao mà đánh với Bắc Thiên vương?
Mấy người cấp bậc như Phó Thần Lâm tới thì may ra còn tàm tạm.
“Soạt!”
“Soạt!”
Hai người này cũng nhanh chóng xuống địa ngục.
Còn những tên nhà giàu biếи ŧɦái nào đó cũng lần lượt bị tống đi.
Những người xem náo nhiệt khác - bị phế...
Trấn Thiên điện làm việc, không hề do dự.
Nhanh chóng xử lý tất cả mọi thứ tại hiện trường!
Lửa giận ngập trời của Diệp Quân Lâm mới có thể tận biến.
Nếu không phải đang ôm Quân Quân, anh thật muốn tự mình ra tay.
Mấy thằng khốn này!
Mấy tên súc sinh này!
Ra tay với phụ nữ và trẻ em!
Thật sự là không bằng cả cầm thú!
Còn muốn bán đấu giá con gái anh và sở hữu vợ anh.
Tìm chết!
“Cha, bệnh của cha đã khỏi chưa?”
Quân Quân trốn trong lòng Diệp Quân Lâm, nhỏ giọng hỏi.
“Cha đã khỏi rồi! Quân quân không cần lo lắng cho cha đâu nha!”
Quân Quân tay chân múa chân: “Thế thì tốt quá, quá tốt rồi!”
“Vậy chúng ta mau đi gặp bà nội với mẹ chứ ạ? Hai người đó đều cho rằng bệnh của cha chưa khỏi, còn không cho con gọi điện cho cha! Sợ cha sẽ lo lắng!”
Đừng thấy Quân Quân còn nhỏ, nhưng thật ra cái gì cũng hiểu.
“Ha ha, cha không sao đâu! Cha sẽ luôn ở bên cạnh con để bảo vệ con! Quân quân không cần sợ!”
Lúc Diệp Quân Lâm ôm Quân Quân sắp đi về phía sau.
Thì có vài người xuất hiện.
Vậy mà là bọn họ?
Trong lòng Diệp Quân Lâm nghi hoặc.