“Keng keng!”
Kèm theo tiếng kim loại va chạm.
Một dòng máu bắn ra như tên ngay tại chỗ.
Bắn tung tóe trên mặt Watanabe Tenichi!
Máu nóng khiến Watanabe Tenichi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, khiến cho ông ta tỉnh táo.
“Ha ha ha...”
Ông ta chạm vào máu trên mặt của mình, rồi bật cười.
Diệp Quân Lâm chết rồi!
Diệp Quân Lâm cuối cùng cũng chết!
Lần này ông ta tận mắt nhìn thấy, Diệp Quân Lâm không có khả năng sống sót.
Nhất định là đầu lìa khỏi cổ, nên máu mới bắn tung tóe.
Yêu Đao quả nhiên là Yêu Đao, vừa xuất đao thì nhất định thấy máu!
Nhưng khi ông ta nhìn về giữa sân, nụ cười không còn, vẻ mặt cứng ngắc.
Bởi vì Diệp Quân Lâm căn bản không làm sao cả, đầu người vẫn còn.
Chỉ là Kawasaki Zanndou đứng đối diện đối diện ông ta có máu ở khóe miệng, thanh đao màu đỏ trong tay ông ta lại bị gãy mất nửa.
Nửa còn lại bị gãy cắm vào ngực Kawasaki Zanndou...
Máu tươi tuôn ra...
Diệp Quân Lâm chẳng những nhìn thấy thanh yêu đao này, còn làm gãy, còn làm cho Kawasaki Zanndou bị thương.
Chỉ có Kawasaki Zanndou mới biết quá trình diễn ra như thế nào.
Vừa rồi khi ông ta đâm đao về phía Diệp Quân Lâm, thanh yêu đao truyền thừa hơn nghìn năm này lại bị một quyền của anh cắt đứt.
Thật không thể tin được!
Quá không thể tin được rồi!
Tuổi còn trẻ mà có được thực lực khủng bố như vậy?
Không hổ là Chiến thần duy nhất được phong danh Côn Lôn ở Đại Hạ!
Đại Hạ là một mảnh đất thần kỳ!
Chẳng lẽ anh đến từ nơi đó?
Nghĩ tới đây, Kawasaki Zanndou đã không chịu nổi nữa.
Ông ta ngã xuống đất bịch một tiếng, nằm thẳng tắp, bất động.
Tông sư gần trăm năm cuối cùng cũng không bảo vệ được nghiêm cho Đông Đảo!
Cũng không thể bảo vệ đại quân sư!
Hôm nay, võ đạo Đông Đảo thất bại thảm hại!
Năm năm trước, người đàn ông này đã giẫm chân lên!
Năm năm sau, lại bị anh giẫm dưới chân, căn bản không cách nào ngẩng đầu!
Lúc này, Bắc Thiên vương cũng xử lý xong sáu đại tông sư lên đến tầng cao nhất.
Anh ta nhìn thoáng qua rồi nói: “Nhanh hơn tôi tưởng!”
Trong sân chỉ còn lại một người là Watanabe Tenichi.
Ông ta trợn tròn mắt nhìn hai người Diệp Quân Lâm.
Ông ta tháo vát đa mưu, gần như yêu thần.
Tính toán hết những gì có thể tính toán được.
Nhưng ngàn tính vạn tính, chỉ trách Diệp Quân Lâm quá mạnh.
Diệp Quân Lâm hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: “Các anh em đã thấy chưa? Chủ mưu lớn nhất ở đây, tôi sẽ báo thù thay mọi người!”
Anh đã làm được những gì anh hứa với các anh em.
Lôi từng người có liên quan ra.
“Khoan đã!”
Watanabe Tenichi vội vàng hô: “Diệp Quân Lâm, tôi thừa nhận tôi thua!”
“Nhưng trước khi chết, tôi muốn biết một số thắc mắc!”
“Được, nói cho ông biết thì đã sao?”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
Vấn đề của Watanabe Tenichi rất đơn giản, trên cơ bản đều là vì sao Diệp Quân Lâm không chết. Vì sao hồi phục, còn Trấn Thiên điện là thế nào...
Diệp Quân Lâm giải đáp hết tất cả.
Sau khi nghe tất cả điều này, Watanabe Tenichi mỉm cười hài lòng.
“Nhưng mà, Diệp Quân Lâm cậu phải nhớ kỹ, hôm nay cậu mang sỉ nhục cho võ đạo Đông Đảo tôi! Tuyệt đối sẽ có người sẽ đòi lại!”
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Tông sư số một còn thua thì còn có ai nữa?”
“Đông Đảo chúng tôi lớn mạnh, chính là bởi vì ý chí bất khuất của chúng tôi, là vì tinh thần võ sĩ đạo của chúng tôi!”
“Tôi tin sớm muộn gì cũng có một ngày, sẽ có võ sĩ đi khiêu chiến cậu, đánh bại cậu!”
Watanabe Tenichi hét lên.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Được, tôi chờ!”
“Nhưng mà trước khi ông chết, tôi cũng có một vấn đề muốn hỏi ông!”
“Huyết Vương điện vì sao lại quay trở lại, bọn họ rõ ràng đã bị tiêu diệt rồi kia mà?”
Diệp Quân Lâm nói ra thắc mắc của mình.
Nghe vậy, Watanabe Tenichi mỉm cười: “Cậu muốn biết không?”
“Muốn, nói!”