Kawasaki Zanndou rất hy vọng có thể giao đấu với lớp người trẻ, xem xem chất lượng của người trẻ tuổi Đại Hạ.
Nếu không ông ta ra khỏi núi vô ích rồi!
“Nếu không có gì bất ngờ, không quá nửa ngày, một tin tức bùng nổ sẽ gây chấn động toàn cầu! Võ đạo Đông Đảo ta sẽ trở lại đỉnh cao!”
Watanabe Tenichi rất mong chờ thời điểm này đến.
Khiến Diệp Quân Lâm chết ở Đông Đảo, đó tuyệt đối là vinh dự lớn lao!
Trong phủ quân sư.
Diệp Quân Lâm và Bắc Thiên vương bị mấy nghìn người vây quanh, hơn nữa số lượng còn không ngừng gia tăng.
Người bên ngoài phủ quân sư lên đến hơn năm nghìn võ sĩ.
Mọi người đều nín hơi uất ức.
Vì tìm lại thể diện cho nỗi nhục năm năm trước - nhất định phải gϊếŧ Diệp Quân Lâm.
“Bắt đầu đi!”
Diệp Quân Lâm và Bắc Thiên vương liếc nhau, hai người ra tay.
“Oành!”
Bắc Thiên vương lao vào đám đông như siêu nhân bất khả chiến bại.
Trong nháy mắt kéo ra một lần sóng khí dài tới trăm mét.
“Phốc xuy!”
“Phốc xuy!”
......
Đám người dày đặc bị anh mạnh mẽ xé ra một lối thông.
Hàng trăm người bị bay ra xung quanh lối thông, chết thương vô số trên mặt đất.
“Người chặn đường tôi, chết!”
Diệp Quân Lâm cũng động.
“Oành!”
Một quyền đánh bay một người trước mặt.
“Rầm rầm rầm...”
Người này giống như đạn pháo rơi vào đám người.
Lập tức, toàn bộ hơn một trăm người đều bị đánh bay ra ngoài.
Xương gãy không biết bao nhiêu sợi, nằm trên mặt đất co giật.
“Xuy!”
“Xuy!”
“Xuy!”
...
Chiến đao trong tay hơn mười cao thủ cấp thần nhao nhao chém xuống Diệp Quân Lâm.
“Rắc!”
“Rắc!”
“Rắc!”
...
Giây tiếp theo, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện.
Những chiến đao này chém vào người Diệp Quân Lâm, thế nhưng đều bị gãy hết.
Cơ thể anh giống như sắt thép, không thể phá hủy!
Diệp Quân Lâm còn dùng ngón tay kẹp lấy một thanh samurai, nhẹ nhàng bẻ một cái, thanh đao samurai bị đứt làm đôi.
“Phập!”
Trở tay vung lên, liền cắm vào người người kia, máu tươi bắn tung tóe.
Thật kinh hoàng!
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người!
Hơn mười cao thủ cấp thần vậy mà ngay cả một người cũng không chống nổi.
Thế còn chơi kiểu gì?
Diệp Quân Lâm bên này thần thái lạnh nhạt, giống như đi bộ trong sân vắng.
Anh từng bước chậm rãi đi ra, xung quanh trái phải của anh chất đầy người.
Về phần Bắc Thiên vương, anh ta tấn công như một con dã thú.
Tấn công đội ngũ mấy nghìn người này tới tan tành rối loạn.
Phong cách của hai người này hoàn toàn khác nhau.
Một người im lặng, một người thì đánh.
Nhưng đều đáng sợ vô cùng.
Y như mà vương vậy.
Ra tay không chết thì là bị thương.
Trong thời gian ngắn ngủi, phủ quân sư đã chất núi thi thể.
Năm nghìn người thật sự không ngăn được hai người Diệp Quân Lâm.
Rất nhanh, hai người đã ra khỏi phủ quân sư.
Người chặn trước mắt ngăn cản bọn họ đã không tới còn hai nghìn.
Nhưng các võ sĩ tin vào tinh thần võ sĩ đạo tuyệt đối không lùi một bước.
“Gϊếŧ!”
Bắc Thiên vương lại xuất kích.
Diệp Quân Lâm theo sát phía sau.
Một trận chiến nghiền nát đang diễn ra.
......
Chỉ trong 5 phút.
Hơn một nghìn người này đều ngã trên đất, không ai còn đứng.
Có không ít người ứa máu khỏi mồm rồi mà vẫn còn muốn ngăn cản Diệp Quân Lâm rời đi.
Nhưng bọn họ giãy dụa nửa ngày, bò cũng không nổi nữa.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn hai người Diệp Quân Lâm rời đi.
Năm nghìn cao thủ vẻn vẹn chỉ ngăn được hai người Diệp Quân Lâm hơn mười phút mà thôi...
Thật là khủng khϊếp!
Huống chi năm nghìn võ sĩ này đều là cao thủ trong cao thủ, còn mạnh hơn ba vạn cao thủ mà Diệp Quân Lâm đánh của năm năm trước!”
Chỉ có thể chứng minh Diệp Quân Lâm mạnh hơn năm năm trước!
Bên người còn có một trợ thủ cực mạnh!
Quá bất khả chiến bại.
“Đi, đi tới tháp Thái Dương!”
Trong mắt Diệp Quân Lâm bắn ra từng tia lạnh lẽo.