Tiếng nói này giống như tiếng sét giữa trời quang.
Toàn bộ bữa tối đã bị khuấy động.
“Ai? Là ai?”
Mọi người xem xét xung quanh, tìm kiếm người nói chuyện.
“Ai dám nói tôi vô sỉ?”
Cao Thanh Dự cười.
Hiện tại anh ta có được thực lực và thân phận tuyệt đối, không tiếp tục đóng vai quân tử nữa.
Dù sao nuốt chửng tập đoàn Vân Đình thật sự là như hổ thêm cánh.
Dù cho người khác biết bộ mặt thật của anh ta, nhưng ai dám nói anh ta một tiếng vô sỉ?
Chán sống rồi hay sao?
“Là tôi!”
Một tiếng quát lạnh truyền đến.
Chỉ thấy ở cửa đại sảnh có hai người đi vào.
Đối với một người trong đó, mọi người vô cùng xa lạ.
Chưa từng thấy bao giờ!
Nhưng người còn lại...
“Anh… Anh anh anh...”
“Ôi ma!”
“Là quỷ kìa!”
Rất nhiều người nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia đều kinh hãi kêu to.
Những người không nhìn thấy vẫn đang tự hỏi chuyện gì xảy ra.
Sao mọi người lại chạy toán loạn, la hét om sòm như thế.
Cao Thanh Dự dẫn mọi người đi qua.
Vừa nhìn, Cao Thanh Dự xém chút nữa bị dọa đến chết.
“Diệp… Diệp Quân Lâm… Sao lại là... Là anh...”
“Anh... Anh anh anh anh… Anh sao có thể sống?”
Người Cao Thanh Dự loạng choạng, xém chút thì liêu xiêu ngã xuống đất.
Rất nhiều người ở Kinh Thành đã từng gặp Diệp Quân Lâm.
Thoạt nhìn thấy Diệp Quân Lâm, tất cả đều như phát điên.
Không phải Diệp Quân Lâm đã chết rồi sao?
Sao có thể sống?
Hơn nữa cơ thể còn trở lại bình thường?
Cái này sao có thể?
Một người đã chết đột nhiên xuất hiện ở Đại Hạ?
Suy cho cùng, ai ai cũng đều biết tin tức là thật.
Đội Thiết Lữ Côn Luân còn đặc biệt tổ chức một tang lễ cho anh.
Hỏa táng thi thể anh ngay tại chỗ.
Tin tức trên các phương diện đều cho thấy Diệp Quân Lâm đã chết.
Không thể sống được.
Tất cả mọi người trong nháy mắt đều sợ tới mức chân mềm nhũn cả ra.
Mọi người muốn chạy cũng không chạy được.
Thấy một người chết xuất hiện...
Diệp Quân Lâm từng bước từng bước đi về phía Cao Thanh Dự: “Ai nói tôi đã chết? Tôi đây không phải vẫn sống tốt hay sao?”
“Bốp bốp bốp...”
Diệp Quân Lâm vỗ vỗ vào mặt anh ta.
“Tôi… Ực...”
Cao Thanh Dự nuốt chửng một ngụm nước bọt, người bịch một tiếng ngã xuống đất.
Anh ta hoảng sợ nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm.
Mặc dù da mặt rất đau, nhưng anh ta còn có thể cảm nhận được lòng bàn tay có độ ấm...
Đây là Diệp Quân Lâm còn sống!
“Anh... Anh thực sự vẫn còn sống?”
Mặc dù không tin, nhưng đó là sự thật.
Cao Thanh Dự sắp hộc máu luôn rồi.
“Cái gì?”
“Diệp Quân Lâm còn sống?”
Toàn trường xôn xao.
Đây là một tin tức sẽ làm cho toàn bộ Đại Hạ, thậm chí cả là thế giới đều phải bùng nổ đó.
“Anh… Anh tới làm cái gì?”
Cao Thanh Dự toát ra tia hoảng sợ.
“Nhân lúc tôi không có ở đây, làm ra vài chuyện vô sỉ, đương nhiên là tới gϊếŧ anh rồi!”
Trong con ngươi Diệp Quân Lâm hiện lên sát ý khát máu.
“Gϊếŧ tôi? Anh không thể gϊếŧ tôi! Diệp Quân Lâm cho dù anh còn sống thì đã sao? Anh là phản đồ của Đại Hạ, anh đã bị trục xuất khỏi Đại Hạ. Nếu để cho Chiến thần Côn Luân Trần Vô Đạo biết, anh có biết kết cục của anh sẽ như thế nào không?”
“Không chỉ anh sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình, gia đình của anh cũng sẽ bị trục xuất khỏi Đại Hạ.”
Tuy nhóm Thanh Long đã rửa danh cho Diệp Quân Lâm, nhưng chỉ có người trong quân đội biết.
Người bình thường vẫn chưa biết.
Diệp Quân Lâm vẫn là kẻ phản nước trong mắt mọi người.
Nói đến đây, Cao Thanh Dự đã không còn sợ nữa.
“Diệp Quân Lâm như vậy đi, tôi cho anh một cơ hội, anh chỉ cần lặng lẽ rời khỏi Đại Hạ, tôi sẽ coi như anh chưa từng xuất hiện, cũng sẽ không đi vạch trần anh với Chiến thần Trần Vô Đạo!”
Cao Thanh Dự nghênh ngang nhìn Diệp Quân Lâm, anh ta cảm thấy mình đã ăn chắc Diệp Quân Lâm rồi.