Rất nhanh, cả Tần gia đều sôi trào.
Tất cả các đèn trong nhà đều được bật sáng.
Gần như người trong Tần gia đều đi ra ngoài hết.
Từng gương mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt Thanh Long.
Cha mẹ hèn nhát mặc cho người ta lợi dụng, các chú thím giậu đổ bìm leo.
Ông nội Tần Long Phi tước đoạt quyền thừa kế của anh ta.
Người cuối cùng xuất hiện là Tần Chiến Thiên và Tiếu Yến.
Tiếu Yến nép vào trong lòng Tần Chiến Thiên, ân ái nói không nên lời.
Trải qua mấy năm rèn luyện đã đưa tinh thần của Thanh Long đạt tới một tầm cao.
Có thể nói dù núi Thái Sơn có sụp thì tâm cũng không loạn.
Nhưng nhìn thấy kẻ thù ngày xưa, Thanh Long không bình tĩnh được, nắm đấm chặt lại.
“Hả? Đúng là cháu à? Có chuyện gì với cháu vậy? Không phải ngồi tù 20 năm sao? Còn chưa tới mười năm sao đã về rồi?”
“Chắc không phải là vượt ngục chạy về đó chứ? Nếu mà vậy là cháu đang hại Tần gia đó!”
Đám người Tần Long Phi vừa nhìn thấy Thanh Long, lại sợ anh ta vượt ngục về.
Thanh Long lắc đầu: “Không, tôi đã ra tù lâu rồi!”
Lập tức có người trong Tần gia đi điều tra, gật đầu nói: “Không sai, cậu ấy thật sự đã ra tù rồi.”
Tần Long Phi nhìn anh ta cười lạnh nói: “Xem ra cháu ở trong tù biểu hiện khá tốt nhỉ, được ra sớm hơn hơn mười năm cơ đấy!”
“Con sắp quên mất người này luôn rồi, nó còn chạy tới làm gì?”
Chú hai của Thanh Long, cũng chính là cha của Tần Chiến Thiên, Tần Phong Lương cười lạnh nói.
Mấy năm nay, Tần gia luôn nằm trong tay cha con bọn họ.
Trong mắt ông ta đã sớm không còn Thanh Long nữa rồi.
“Đúng vậy, từ tù ra, xui xẻo quá đi mất!”
“Đi xa một chút đi, tôi sợ dính xui xẻo! Tần gia tôi là hoàng tộc đứng đầu Kinh Thành, có một tội phạm từng ngồi tù làm sao có thể được chứ? Thế chẳng phải khiến cho người ta chê cười chết sao?”
...
Thờ ơ.
Mỗi người đều vô cùng lạnh lùng!
Anh ta ngồi tu thay Tần Chiến Thiên mà!
Với cả còn tận hai mươi năm lận!
Đám người này chẳng những không cảm kích, còn châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh ta.
Thậm chí còn bảo anh ta không được bước vào cửa lớn Tần gia.
Đáng ghét đến cực điểm!
Thanh Long nhìn về phía Tiếu Yến và Tần Chiến Thiên.
Tần Chiến Thiên vẫn mang thần thái cao cao tại thượng như trước.
Dẫu sao anh ta cũng là người đứng đầu trên bảng Công tử mà, ai có thể địch nổi?
Trong mắt anh ta, Thanh Long ngay cả tư cách làm đối thủ cũng không có.
Về phần Tiếu Yến đang nép vào lòng Tần Chiến Thiên kia, khóe miệng cô ta nhếch lên ý cười châm chọc: “Thế nào? Ăn cơm tù mấy năm, khiến cho anh biến thành bộ dạng phế vật này sao? Anh đúng là một tên ăn hại! Sự lựa chọn ban đầu của tôi là đúng! Tiếu Yến tôi muốn ở với người đàn ông mạnh nhất!”
Thanh Long bây giờ cũng giống Diệp Quân Lâm, quần áo tả tơi, vẻ mặt nhếch nhác.
Dù sao thì cũng vừa mới về, còn chưa kịp chỉnh sửa gì.
Hình tượng người tị nạn này rơi vào trong mắt người Tần gia, giấy lên sự chế giễu.
Nghe thấy lời Tiếu Yến nói, nắm tay Thanh Long nắm chặt.
Người phụ nữ không biết liêm sỉ này!
“Không phải, Tần Vấn Thiên cậu trở về là có ý gì gì chứ? Tôi nói cho cậu biết, Tần gia cũng không có chỗ chứa anh đâu! Chúng tôi sẽ không chấp nhận một tù nhân bước vào nhà.”
Tần Phong Lương cười lạnh nói.
Tần Vấn Thiên chính là tên thật của Thanh Long.
Thanh Long cười lạnh nói: “Mục đích lần này tôi về đây rất đơn giản, chính là lấy lại tất cả những gì năm đó thuộc về tôi!”
Ánh mắt lạnh như băng của Thanh Long đảo qua từng người Tần gia.
“Ha ha ha ha...”
Nhưng tất cả mọi người đều bật cười.
Nhìn anh ta như một thằng ngốc.
Tần Chiến Thiên lên tiếng: “Lấy lại tất cả những gì thuộc về anh? Vị trí của tôi? Và vị hôn thê của anh? Lẫn cả chuyện anh thay tôi ngồi tù hai mươi năm?”
“Anh dựa vào cái gì mà đòi lấy đi? Anh có bản lĩnh đó không?”