Nghe vậy, Phương Tử Tình cười cười nói: “Quân Quân đây không phải là cha của con đâu, nếu cha của con là người này thì đã tốt!”
Lý Tử Nhiễm thở dài một tiếng nói: “Tử Tình chúng ta đừng nói đùa Chiến thần Côn Luân nữa, ngài ấy là thần, không phải người phàm!”
“Đúng rồi, mình nhớ tiếng đầu tiên Quân Quân gọi là cha đúng không? Đúng là vất vả cho cậu rồi!”
Phương Tử Tình nhớ rõ lúc cô bé mới học nói, từ Lý Tử Nhiễm dạy không phải là mẹ, mà là cha.
Câu đầu tiên của Lý Vong Quân chính là “cha”.
Sắc mặt Phương Tử Tình nghiêm túc nhìn Lý Tử Nhiễm nói: “Tử Nhiễm, mình biết tình cảm của cậu đối với Diệp Quân Lâm là đến chết không thay đổi. Nhưng cậu cũng phải chấp nhận hiện thực đi, cho dù anh ấy không chết, xác suất lớn cũng sẽ không xuất hiện.”
“Thậm chí có thể học theo cha anh ấy, đã sớm cưới vợ sinh con rồi, khả năng này cũng không phải không có!”
“Lộp bộp!”
Trái tim Lý Tử Nhiễm trùng xuống.
Điều này không phải là không có.
Diệp Lăng Thiên đã từng làm như vậy.
Thân là con trai ông ta, làm như vậy cũng rất bình thường.
“Cậu đều một mình gánh vác mọi thứ, dũng cảm trên vai cậu quá nặng rồi! Với lại cậu còn trẻ, mình khuyên cậu nên đi tìm một người khác để đi cùng cậu quãng đời còn lại đi! Quân Quân cũng phải cần một người cha mà!”
Phương Tử Tình nói lời thành khẩn.
“Tử Tình, chuyện này đừng nhắc tới nữa! Huống chi mình còn có con, ai có thể coi trọng mình?”
Lý Tử Nhiễm trực tiếp từ chối.
Phương Tử Tình vui vẻ: “Tử Nhiễm, người theo đuổi cậu còn ít sao? Mọi người không quan tâm nếu cậu có con! Huống chi địa vị cùng thân phận của cậu thế này, ai sẽ từ chối đây? Trong đó không thiếu tài năng trẻ đâu!”
Phương Tử Tình vừa nhắc tới chuyện này, Lý Tử Nhiễm lại nhớ tới người cha nuôi Lâm Hạo Thiên, muốn hứa hôn sự cho cô.
Cha nuôi đối với cô và Quân Quân rất tốt, Lý Tử Nhiễm đang suy nghĩ làm sao để từ chối chuyện này.
“Tử Nhiễm à, Lâm lão tiên sinh tán thưởng phẩm cách của cậu, người chồng kia ông ấy chọn cho cậu thật sự là chọn trong vạn người, cậu yên tâm đi. Chắc chắn cậu sẽ hài lòng!”
“Ngày mai người mà Lâm lão tiên sinh chọn sẽ đến Giang Bắc! Cậu xem người ta rồi nói sau nha?”
Phương Tử Tình cười nói.
Lý Tử Nhiễm thở dài nói: “Vậy gặp mặt thử đi!”
Nhưng cô không có ý nghĩ nào khác.
Chỉ là vì ứng phó cha nuôi mà thôi.
“Ừm ừm, mình tin cậu sẽ hài lòng thôi! Vì Quân Quân, chuyện gì cũng hãy nhìn thoáng một chút đi!”
“Với cả, không phải dì Chu cũng đồng ý rồi hãy sao?”
Chu Oánh Oánh cũng biết chuyện này.
Bà cũng đồng ý.
Ngày hôm sau.
Đoàn Thiên Dương đột nhiên dẫn cấp dưới đến một lối vào hẻo lánh ở Giang Bắc, nơi này cũng không có đường giao thông, ngược lại tất cả đều là đường núi hiểm trở, bình thường đều sẽ cấm du khách tới nơi này.
Tất cả đồng loạt đứng thành hai hàng, Đoàn Thiên Dương đi đi lại, dường như đang chờ người nào đó.
Nửa tiếng sau, bên kia truyền đến tiếng gầm thét.
Ngay sau đó từng chiếc chiến xa nối đuôi nhau như con rồng dài từ từ chạy tới.
Phía trước có mấy chiếc chiến xa có cờ tung bay.
Ngoại trừ quốc kỳ Đại Hạ ra, còn có một lá cờ, trên đó in hai chữ “Côn Luân”.
Một khí thế uy nghiêm tung hoành áp tới.
Nhóm người Đoàn Thiên Dương ai nấy đều cung kính nể phục.
“Hoan nghênh đoàn Thiết lữ Côn Luân thắng lợi trở về!”
“Hoan nghênh Chiến thần Côn Luân vào thành!”
Đoàn Thiên Dương đứng thẳng người, giơ tay chào và hô to.
...
Các chiến sĩ đứng ở hai bên cũng nhao nhao hô to.
Chiến đội này đương nhiên chính là đội ngũ do Diệp Quân Lâm lãnh đạo!
Đây là sư đoàn bất khả chiến bại của Đại Hạ!
Đó là niềm tự hào của Đại Hạ!
Cũng là quân hồn Đại Hạ!
Hai lần tiêu diệt Huyết Vương điện.
Lần này còn tạo ra kỳ tích, rút ngắn hơn nửa thời gian!
Đoàn xe dừng lại.
Cửa sổ xe cụp xuống, lộ ra khuôn mặt của Diệp Quân Lâm.