Sau khi Diệp Lăng Thiên ngồi vững trên vị trí gia chủ, ông ta muốn cống hiến cho gia tộc.
Đưa Chiến thần Côn Luân về Diệp gia chính là điều ông ta muốn làm.
Bất kể chi phí là bao nhiêu, điều này phải được thực hiện.
“Một khi có được Chiến thần Côn Luân, thế hệ trẻ tuổi của Diệp tộc ta chính là sao Song tử!”
Diệp Lăng Thiên đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó rồi.
Một vị khác trong sao Song tử đương nhiên chính là Diệp Thần.
“Gia chủ, có gì tôi xin nói đó, Diệp Thần vẫn chưa có tư cách đánh đồng với Chiến thần Côn Luân!”
Có người lập tức chỉ trích.
“Tôi chỉ nghĩ thôi!”
Diệp Lăng Thiên cười cười.
Diệp Thần nắm chặt nắm tay, hắn vẫn luôn cố gắng đuổi kịp Chiến thần Côn Luân mà.
Nhưng anh quá mạnh.
Làm cho hắn tuyệt vọng!
“Gia chủ, các vị trưởng lão, Hoàng tộc Khương gia truyền tin tức, Khương Di Quân chỉ gả cho Chiến thần Côn Luân, dù có phải cô độc cả đời!”
Lúc này người phía dưới truyền đến một tin tức.
“Hả? Chuyện này là sao?”
Mấy người Diệp Lăng Thiên hỏi.
Diệp Thần biết rõ tất cả chi tiết của Chiến thần Côn Luân: “Cha, Lăng Thiên Long và Khương Di Quân vốn là đi đối phó Diệp Quân Lâm, kết quả tình cờ đυ.ng phải cao thủ nước ngoài tới ám sát Chiến thần Côn Luân, hình như là được Chiến thần Côn Luân cứu!”
“Thì ra là thế! Thì ra cô gái này đã bị khuất phục sau khi nhìn thấy bộ mặt thật của Chiến Thần Côn Luân! Đừng nói là cô ta, bất kỳ người phụ nữ nào ở Đại Hạ gặp được Chiến thần Côn Luân thì đều muốn gả cho cậu ấy nhỉ?”
Diệp Lăng Thiên nói.
“Chứ còn sao nữa! Cô gái Khương gia này mắt cao hơn trời, nghe nói Thần Nhi cũng là gắng gượng, chỉ có Chiến thần Côn Luân mới có thể khuất phục được người con gái đẹp nhất Kinh Thành thôi!”
Những người khác nói.
“Ha ha ha, nghe nói Diệp Quân Lâm nhớ mãi không quên Khương Di Quân? Cố ý không xé hủy hôn ước? Có chuyện này không?”
Diệp Lăng Thiên cười hỏi.
Diệp Thần gật đầu: “Thực sự là có chuyện này! Diệp Quân Lâm là đàn ông tràn đầy tinh lực, nhìn thấy Khương Di Quân xúc động là rất bình thường! Nếu anh ta không có vợ, có lẽ sẽ không xé hủy hôn ước đâu!”
“Nó xứng không? Người ta ngoài Chiến thần Côn Luân ra thì không gả cho ai hết á, nó xứng với người ta sao? Thật nực cười!”
Diệp Lăng Thiên khinh thường.
“Đúng rồi, mọi người vẫn nên khẩn trương tìm ra thân phận của Chiến thần Côn Luân đi. Nếu thật sự không được, Diệp gia chúng ta sẽ đích thân tới Giang Bắc gặp cậu ấy!”
Diệp Lăng Thiên đã có tính toán này.
Không ngờ đời này ông ta lại năm lần bảy lượt đi tới Giang Bắc, Giang Hải.
Tin tức Khương Di Quân ngoại trừ Chiến thần Côn Luân ra thì không gả cho ai hết đã truyền khắp Kinh Thành.
Ở một nơi nào đó ở Kinh Thành, phát ra tiếng bất mãn: “Phi, anh rể tôi không thèm để mắt đến cô đâu, cô buông bỏ sớm đi là vừa!”
Người này đương nhiên là Tiêu Thấm.
Cô ta vất vả đường xa chạy đến Kinh Thành.
Nhưng tin tức của Diệp Quân Lâm vẫn như hình với bóng, trốn cũng không tránh được.
Cuộc đánh cược với Diệp gia khoan không nói, hai ngày nay lại là đánh bại cao thủ trăm nước, còn nhảy sang quan hệ với người con gái đẹp nhất Kinh Thành, Khương Di Quân.
Thật là có loại cảm giác âm hồn bất tán.
Hơn nữa gần đây có người theo đuổi cô ta.
Tâm trạng của cô ta không tốt chút nào.
“Phiền chết đi được!”
Tiêu Thấm giận dữ nói.
Có điều, có một người lại rất vui mừng khi nghe được tin tức của Diệp Quân Lâm.
Đó là Tần Bắc Sơn.
Là “bạn vong niên” của Diệp Quân Lâm, nghe được chuyện Diệp Quân Lâm giương cao thanh danh nước Đại Hạ, ông rất phấn khích, còn gọi điện chúc mừng Diệp Quân Lâm đầu tiên.
“Tần lão, không lâu nữa tôi sẽ đến Kinh Thành, lúc đó chúng ta gặp mặt nha.”
Diệp Quân Lâm cười nói.
“Ha ha ha, được, tôi chờ cậu đến!”
Cả hai đều là vũ khí quan trọng nhất của Đại Hạ, trong cuộc sống bình thường bọn họ không khác gì người bình thường.
Nhưng trên chiến trường, hoặc trong bệnh viện, họ là những vị thần từ trên trời rơi xuống.