Theo giọng nói vang lên, Tiêu Tuyệt Trần xuất hiện ở giữa sân.
“Côn... Chiến thần Côn Luân?”
Diệp Chính theo bản năng nói to trong đầu.
“Cái gì? Tôi không nghe nhầm đó chứ? Chiến thần Côn Luân?”
Nghe thấy danh hiệu quen thuộc mà xa lạ này, Lý Lang cảm giác như đang mơ.
Dư Tiểu Cầm và Phương Kim Sơn nhìn Diệp Quân Lâm gần trong gang tấc, hai người trợn tròn mắt như tác phẩm điêu khắc.
“Đúng vậy, đứng ở trước mặt các người chính là Chiến thần trấn quốc Đại Hạ ta - Côn Luân!”
Tiêu Tuyệt Trần khẳng định.
Lời này vừa nói ra, toàn trường lại rơi vào yên lặng.
Chính miệng Tiêu Tuyệt Trần trả lời, điều đó có nghĩa là chuyện này là thật.
Không phải là giả!
Đứng trước mặt bọn họ chính là Chiến thần Côn Luân!
“Oành!”
Giờ khắc này, mọi người như bị sét đánh giữa trời quang, bị đánh giòn tan.
Chả trách trong giới quân sự Đại Hạ chưa từng có tồn tại trẻ tuổi như vậy...
Thì ra anh là Chiến thần Côn Luân!
Lần này bọn họ đã tin rằng vì sao Diệp Quân Lâm lại coi thường bảng quân đao Đại Hạ...
Anh quả thật mạnh hơn bất kỳ người nào trên bảng quân đao.
Thậm chí còn nói bảng quân đao Đại Hạ chính là do thủ hạ của Chiến thần Côn Luân chọn ra.
“Kính chào Chiến thần Côn Luân!”
Lúc này mọi người đều cúi chào, đồng loạt hô.
Ngoài sự sợ hãi, sự kinh ngạc con nhiều hơn.
Ai cũng không ngờ rằng sĩ quan huấn luyện của trại tập huấn Tiềm long binh vương lại là Chiến thần Côn Luân.
Nhớ lại những hành vi trước đó của bọn họ, tất cả mọi người đều hối hận chết đi được.
Toàn bộ đều cúi đầu, căn bản không dám liếc mắt nhìn Diệp Quân Lâm một cái nào.
Bài học “tôn trọng” có thể coi là đã ăn sâu vào lòng người.
Sau này họ sẽ thực hành tốt hơn.
“Ngẩng hết đầu lên, đứng ngay ngắn cho tôi!”
Diệp Quân Lâm hô.
“Học xong bài học tôn trọng này, tôi mới đích thân tiến hành hướng dẫn các người!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Nghe nói lần này người của Diệp tộc Kinh Thành tới không ít? Cho tôi xem là những ai nà?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Đám người Diệp Chính lần lượt đứng ra, vẻ mặt cao ngạo.
Gia tộc bọn họ cường đại, ngay cả Chiến thần Côn Luân cũng đặc biệt chú ý tới.
“Ừm, cũng khá, rất nhiều người! Xem ra nhất mạch Diệp tộc Kinh Thành chuyển tới không ít nhân tài!”
Diệp Quân Lâm hài lòng gật gật đầu.
Bỏ qua thù hận với Diệp tộc, bọn họ vẫn khá tốt.
Ít nhất cũng đã ươm mầm tài năng cho Đại Hạ.
Làm được điều này cũng đủ rồi.
Đối mặt với mấy người Diệp Chính, Diệp Quân Lâm sẽ không làm khó họ, ngược lại sẽ dốc hết sức dạy dỗ.
Giờ phút này, ở trong mắt anh, những người này không phải là người Diệp tộc mà đều là chiến sĩ Đại Hạ.
Anh sẽ không vì ân oán với Diệp gia mà phân biệt đối xử.
“Tiếp theo, tôi muốn dạy cho mọi người một bộ phương pháp huấn luyện. Trong tháng tới mọi người sẽ chuyên môn luyện tập cái này. Khi thời gian tới, tôi sẽ tới kiểm tra!”
Diệp Quân Lâm truyền dạy cho mọi người một phương pháp huấn luyện đặc thù.
Mỗi người đều ngạc nhiên và chấn động.
Có lẽ là không ngờ rằng còn có loại phương pháp huấn luyện này.
Điều này quả thực ngoài dự liệu của tất cả bọn họ...
Chả trách đoàn Thiết lữ Côn Luân lại cường đại như vậy, thì ra là có loại phương pháp huấn luyện này.
“Sĩ quan huấn luyện, không phải ngày nào ngài cũng tới đây sao?”
Lý Lang cứng đầu hỏi, anh ta rất hy vọng mỗi ngày đều được nhìn thấy Chiến thần Côn Luân.
“Các người muốn tập nhuần nhuyễn bộ phương pháp huấn luyện này ít nhất phải một năm, tháng này tôi không cần dạy cho các người những thứ khác, thứ này là đủ rồi.”
Diệp Quân Lâm nói.
“Rõ ạ, chúng tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, đảm bảo không khiến ngài thất vọng!”
Mọi người đồng loạt hô lên.
“Ừm, tốt. Một tháng sau, tôi sẽ tới kiểm tra kết quả! Rồi tự mình chọn vài người vào đoàn Thiết lữ Côn Luân!”
Diệp Quân Lâm gật gật đầu.
Diệp Chính do dự hồi lâu, rồi vẫn lên tiếng hỏi: “Sĩ quan huấn luyện, ngài họ Diệp phải không ạ?”
Những người họ Diệp khác đều nhìn chằm chằm Diệp Quân Lâm với vẻ hồi hộp.