Nửa đêm.
Lăng Thiên Long dẫn theo đám cao thủ tới bên ngoài khu biệt thự.
Đám người Khương Di Quân ở bên ngoài chờ.
“Di Quân yên tâm đi, vấn đề cỏn con thôi! Một Giang Bắc nhỏ bé, chẳng ai anh để vào mắt cả!”
Lăng Thiên Long nói xong, dẫn theo thuộc hạ vừa định đi bắt Diệp Quân Lâm chỉ có tiếng điện thoại vang lên.
Lăng Thiên Long nhận điện thoại, là Diệp Thần gọi tới.
“Diệp thiếu, chào anh!”
Lăng Thiên Long lập tức đổi thái độ, nhanh hơn lật bánh, gật đầu khom lưng, vẻ mặt nịnh nọt.
Gia tộc của anh ta có cường đại đến đâu, ở trước mặt Diệp gia cũng chỉ là con kiến hôi.
“Nghe nói anh muốn đối phó Diệp Quân Lâm?”
Giọng của Diệp Thần lạnh như băng.
“Tôi… Phải...”
Lăng Thiên Long do dự một chút, rồi vẫn thừa nhận.
“Tôi biết anh thích Khương Di Quân, làm vậy cũng là vì xé hủy hôn ước cho Khương Di Quân! Nhưng mọi thứ phải được giải quyết trong hòa bình, hiểu không? Diệp Quân Lâm dù là con hoang nhưng cũng có quan hệ với Diệp gia tôi! Chuyện anh làm đi quá xa chính là đánh vào mặt Diệp gia, hiểu không?”
Diệp Thần cảnh cáo.
Lúc này Lăng Thiên Long đã toát mồ hôi lạnh.
May là chậm hơn một bước đấy.
Nếu không vừa rồi đã xảy ra chuyện lớn mất rồi.
Trước đó anh ta không nghĩ tới điểm này...
Diệp Quân Lâm thì sao chứ?
Nhưng vì màn đánh cược lớn kia mà ai ai cũng đều biết tới quan hệ của anh và Diệp Lăng Thiên.
Anh ta muốn làm một vài chuyện khác thường, thật sự chính là khinh thường Diệp gia.
Một hành vi đơn giản, nói không chừng sẽ khiến Lăng gia bị diệt tộc.
“Hiểu rồi ạ, Diệp thiếu!”
Lăng Thiên Long hít sâu một hơi.
“Sao vậy?”
Mọi người nghi hoặc nhìn về phía Lăng Thiên Long, mặt anh ta trắng bệch.
“Diệp Quân Lâm không thể động vào được! Phải nghĩ cách giải quyết khác!”
Lăng Thiên Long nói lời cảnh cáo của Diệp Thần cho mọi người biết.
“Vậy giờ phải làm sao? Chẳng lẽ chỉ còn cách xin lỗi thôi sao?”
Vẻ mặt mọi người bất đắc dĩ.
Hôm sau, Diệp Quân Lâm chăm sóc Lý Tử Nhiễm như thường.
Về chuyện này, anh cũng sắp quên mất tiêu nó rồi.
Suy cho cùng, một đám tép riu không đáng quan tâm tới.
Lúc này, đám người Khương Di Quân lại tới tìm anh.
“Thế nào? Nhận ra lỗi rồi hả?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
Lần này, thái độ của Khương Di Quân dịu dàng hơn không ít, gật đầu: “Ừm, chúng tôi đã nhận ra sai lầm rồi!”
“Diệp tiên sinh, tại đây tôi xin lỗi anh và mẹ anh một tiếng, thái độ lúc trước của chúng tôi không tốt, mong anh tha thứ!”
Vì xé được tờ hôn ước, lấy lại tự do cho mình, Khương Di Quân bất chấp tất cả.
Nhịn đi!
Coi như ăn ruồi một lần vậy!
Những người khác cũng miễn cưỡng xin lỗi.
Việc xin lỗi Diệp Quân Lâm đối với bọn họ mà nói quá sỉ nhục.
Vì Khương Di Quân xé được tờ hôn ước, bọn họ làm tới cùng!
Ngay cả Lăng Thiên Long cũng nhỏ giọng nói: “Thực xin lỗi, lúc trước là thái độ của tôi không tốt!”
“Nói gì vậy? Tiếng của anh nhỏ quá đó!”
Diệp Quân Lâm nói.
“Xin lỗi!”
Lăng Thiên Long lúc đầu là sửng sốt, ngay sau đó liền nâng cao tông giọng.
Diệp Quân Lâm cười cười: “Xem ra các người đã thật sự ý thức được sai lầm của mình rồi.”
Trên mặt Khương Di Quân tràn đầy vui mừng, lập tức hỏi: “Vậy nên anh đồng ý xé bỏ hôn ước?”
“Xé bỏ hôn ước đương nhiên có thể! Nhưng lời xin lỗi của các người vẫn chưa đủ!”
Diệp Quân Lâm lạnh lùng nói.
“Cái gì? Anh muốn lật lọng sao? Chúng tôi đều đã xin lỗi rồi!”
Khương Di Quân sốt ruột.
Ánh mắt Diệp Quân Lâm rơi trên người Lăng Thiên Long: “Tôi đã nói để anh ta quỳ xin lỗi chưa?”
“Anh...”
Lăng Thiên Long tức bùng nổ.
Xin lỗi thằng con hoang này đã là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời anh ta rồi.
Bảo anh ta quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm xin lỗi?
Chuyện không thể!
“Nếu anh ta quỳ xuống xin lỗi, tôi lập tức xé hủy hôn ước!”