Lý Tử Nhiễm nhìn Diệp Quân Lâm.
Cô rất mong chờ điều đó.
Ngày cô chờ đợi cuối cùng đã đến.
Người cô yêu sẽ cưỡi mây bảy sắc đến cưới cô.
Người vui nhất ở đây chính là Chu Oánh Oánh, khuôn mặt hồng hào, vui vẻ phấn khởi.
Có thể tham gia hôn lễ của con trai, là chuyện cả đời này bà cũng chưa từng dám nghĩ tới.
Ngô Mộc Lan đang xem xét quá trình tổ chức đám cưới.
“Hửm? Cô cũng muốn đến dự đám cưới? Còn muốn nói chuyện?”
Ngô Mộc Lan nhìn Chu Oánh Oánh hỏi.
“Dạ, dì, vâng ạ.”
Chu Oánh Oánh gật đầu.
“Vậy không được!”
“Nếu cô lên sân khấu, người khác sẽ biết hết. Hiện giờ Tử Nhiễm là thân phận gì? Danh tính của cô là gì? Không biết có bao nhiêu người đang theo dõi đám cưới ngày mai nữa? Rất nhiều người muốn đào tài liệu đen của Tử Nhiễm đó.”
“Đúng, phải biết rằng Diệp Quân Lâm có một người mẹ như vậy, sẽ mang đến cho Tử Nhiễm rất nhiều phiền toái.”
“Tử Nhiễm bị nhắm vào, cô cũng không muốn đâu, đúng chứ?”
Toàn bộ đám người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc nhắm vào một mình Chu Oánh Oánh.
“Cháu… Cháu hiểu… Vậy phải làm sao đây?”
Chu Oánh Oánh đương nhiên là không hy vọng sẽ mang đến bất cứ điều gì không tốt cho Lý Tử Nhiễm.
“Cô đó, ngày mai đừng tới tham gia hôn lễ nữa.”
Ngô Mộc Lan nói.
“Hả?”
Chu Oánh Oánh do dự một lúc.
Bà muốn tận mắt chứng kiến đám cưới của con trai mình.
“Nếu cô không đồng ý, vậy con trai cô đừng nghĩ cưới được Tử Nhiễm nữa!”
Giọng điệu Ngô Mộc Lan cường ngạnh.
“Cháu đồng ý!”
Chu Oánh Oánh chỉ có thể đồng ý.
Ngô Mộc Lan dặn dò: “Ừm, vậy cứ thế mà diễn, cô không thể tham gia hôn lễ! Chuyện này cô không được nói với Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm!”
“Dạ, dì, cháu biết rồi.”
Chu Oánh Oánh tuy rằng uất ức.
Nhưng vì để cho con trai thuận lợi kết hôn, chỉ có thể nhịn một chút.
“Phù! Mẹ của Diệp Quân Lâm không tham gia hôn lễ, chúng ta không bị mất mặt nữa rồi!”
Tất cả mọi người ở Triệu gia đều cười tươi.
Buổi tối.
Diệp Quân lâm đến sân bay đích thân đi đón người.
Trương Văn Thao và Triệu Quân Phi đến đón người, là một vài người thân họ hàng của Triệu gia, đều là đại nhân vật.
Nghe nói giá trị hiện tại của Lý Tử Nhiễm, bọn họ chủ động đến dự hôn lễ.
Chẳng bao lâu, những người họ cần đón đã đến.
Người nào người nấy đều ăn mặc sang trọng, hào quang đầy mình.
Tất cả đều là những người không tầm thường.
Trương Văn Thao trừng mắt nhìn Diệp Quân Lâm một cái nói: “Diệp Quân Lâm cậu nhìn cho kỹ vào, những thân thích sau lưng hai nhà Lý Triệu đến tham gia hôn lễ ai nấy đều là đại nhân vật cả đó. Còn bạn bè và gia đình phía sau cậu thì sao? Có thứ có thể mang ra xem không?”
Đám người Thanh Long bên Diệp Quân Lâm ăn mặc giản dị, quả thật không thể so sánh với thân thích giàu có của hai nhà Lý Triệu.
“Sợ là lần này người cậu ta tới đón chẳng qua cũng chỉ là đám bạn bè không tốt thôi nhỉ?”
Triệu Quân phi cười lạnh một tiếng.
Rất nhanh, đám người Tần Uyên đi ra khỏi sân bay.
“Lão đại!”
Đám người Tần Uyên hào hứng chào hỏi.
Đám người thân Trương Văn Thao đón lên tiếng cười khinh miệt: “Đây không phải người cùng chuyến bay với chúng ta sao? Đều ngồi ở hạng thường hết!”
Ha ha ha...”
Triệu Quân phi và Trương Văn Thao đều bật cười.
Tất cả đều là bạn bè và gia đình.
Bên này là hạng nhất.
Đằng kia là hạng thường.
Khoảng cách quá rõ ràng!
Mấy người Tần Uyên này sau khi cởi bỏ quân phục thì thật sự không khác gì người thường.
Lại còn là ngồi ở ghế hạng thường, thật sự sẽ bị người ta hiểu lầm.
Nhưng đám người Triệu Quân Phi và Trương Văn Thao bọn họ làm sao biết được.
Đứng trước mặt bọn họ mỗi người đều là nhân tài quốc gia.
Tổng chỉ huy của chín chiến khu lớn.
Đại Hạ tứ đại thủ hộ và các chiến tướng lừng lẫy của các quân đoàn lớn khác.
Trong số này tùy một người nào đó đứng ra cũng đủ khiến cho Đại Hạ run lên.
Mười mấy hai mươi người này đứng cùng nhau, đủ để khiến cho trong và ngoài nước khủng hoảng.