Theo tình hình hiện tại, mong muốn của cô đang đến gần hơn.
Trên người Diệp Quân Lâm cất giấu rất nhiều bí mật.
Anh sẽ công bố nó vào ngày cưới.
Sự chờ đợi của cô, sự kiên trì của cô là đúng!
Tin tức Diệp Quân Lâm còn sống cùng với tin tức hôn lễ của anh cuối cùng vẫn truyền đến Diệp tộc ở Kinh Thành.
Trên dưới Diệp tộc Kinh Thành chấn động.
Thậm chí có thể nói là toàn bộ Diệp thị nhất mạch Đại Hạ đều sốc nặng.
Đây dù sao cũng là con riêng của Diệp chủ Diệp tộc Kinh Thành Diệp Lăng Thiên mà.
Ngày lễ mừng Diệp Lăng Thiên nhậm chức gia chủ cũng sắp tới.
Vào thời điểm quan trọng lại nổ ra chuyện này quả thực quá có ảnh hưởng.
Hầu như toàn bộ Diệp gia đều nổ tung!
Cả Đại Hạ đều ồn ào huyên náo.
Đoạn thời gian trước, sau khi Diệp gia ám sát liên tiếp thất bại, Diệp Quân Lâm đã không thể nào chết được nữa rồi.
Vào giờ phút quan trọng này càng là không cách nào động đến anh được.
Trong Diệp tộc Kinh Thành truyền ra tiếng tức giận của Diệp Cuồng Lan: “Các người đã sớm biết sự tồn tại của thằng con hoang đó, vì sao không nói cho tôi biết?”
Ông ta đang trách cứ mấy người Diệp Vân.
Rõ ràng đã sớm biết Diệp Quân Lâm, thế nhưng vẫn giấu diếm.
Hơn nữa bản thân cũng không xử lý tốt, tạo thành cục diện như hôm nay.
“Toàn bộ đều đi chết hết cho tôi!”
Diệp Cuồng Lan liên tục gầm gừ nói.
Lúc này, sẽ làm cho cả Diệp gia cảm thấy nhục nhã!
“Gia chủ, tình hình có thể tốt hơn một chút! Đứa con hoang này không phải kẻ vô tích sự! Cậu ta là ông chủ tập đoàn Vân Đình, thậm chí ngay cả trăm đại hào môn Giang Hải cũng nghe cậu ta!”
Diệp Vân lập tức giải thích.
“Hửm?”
Diệp Cuồng Lan nghe thấy, sắc mặt có phần dịu đi.
“Nhưng chút công tích này ở trước mặt Diệp gia quả thực đâu chịu nổi một kích chứ! Là ông chủ của một tập đoàn thì đã làm sao? Giang Hải thì đã sao? Một đầy tớ nhỏ bé của Diệp gia ta đã có thể đè ép Giang Hải không ngẩng đầu lên nổi! Con hoang vẫn mãi chỉ là con hoang!”
Diệp Cuồng Lan giận dữ nói.
“Đúng, không sai! Cậu ta sở dĩ có chút thành tích nhỏ là vì trên người chảy xuôi huyết mạch cao quý của Diệp gia! Nếu không cậu ta đã sớm chết đói ở đầu đường xó chợ rồi!”
Trên dưới Diệp gia đối với chuyện này vô cùng bất mãn.
Trong sơn trang ở một nơi nào đó của Kinh Thành sa hoa.
Trong một phòng sách, trên vách tường treo đầy những bức tranh chữ quý giá nhất, mỗi một bức tuyệt đối đều có giá mấy nghìn vạn thậm chí là mười mấy tỷ.
Trong phòng còn bày các loại đồ sứ thanh hoa, càng là bộ sưu tập gây sốc toàn cầu.
Một trong số đó có giá trị lên đến hai mươi bảy tỷ!
Nhưng trong phòng này lại bày biện một cách tùy ý...
Nơi này càng giống như một bộ sưu tập riêng của trang thư pháp và đồ cổ.
Tuy nhiên, đây chỉ là một nghiên cứu.
Một người đàn ông trung niên cao lớn, vô cùng anh tuấn đang luyện tập thư pháp.
Từng nét từng nét đều mang khí thế bút quét nghìn quân!
“Diệp!”
Ông ta đang viết một từ “Diệp”.
Chữ “Diệp” này đại biểu cho tâm trạng của ông ta lúc này cùng với thế cục hiện tại.
Bởi vì ông ta sắp trở thành gia chủ kế tiếp của Diệp tộc Kinh Thành.
Vị trí gia chủ sắp tới, tâm trạng của ông ta dĩ nhiên là nóng ruột.
Ông ta chính là Diệp Lăng Thiên.
Cha ruột của Diệp Quân Lâm!
Sau khi viết xong, khóe miệng ông ta nhếch lên một nụ cười.
Rất nhanh, ông ta sẽ lên vị trí cao nhất cầm lái thế gia đứng đầu Đại Hạ.
Thời điểm tiếp nhận gia chủ chính là lúc vạn tộc đến chúc mừng.
Khi đó, ông ta sẽ trở thành người có quyền thế nhất, cũng là người tôn quý nhất của vạn tộc ở Đại Hạ!
“Đã từng có người hỏi ta, muốn giang sơn hay là muốn mỹ nhân?”
“Lúc ấy câu trả lời của ta là muốn giang sơn, hiện giờ câu trả lời của ta cũng là như thế, muốn giang sơn!”
“Có được giang sơn, mỹ nhân còn tính là cái gì? Không phải muốn có là có sao?”
Diệp Lăng Thiên cười to nói.
“Có chuyện không hay rồi! Có chuyện không hay rồi!”
Lúc này, ở bên ngoài có tiếng nói truyền đến.