“Đúng rồi, vẫn còn có một chỗ chưa kiểm tra!”
Thanh Long đột nhiên kêu lên.
Họ đã đi qua mọi ngóc ngách của thành phố.
Duy chỉ có một nơi là chưa tra tới, tập đoàn Vân Đình.
Thanh Long vội vàng chạy tới tập đoàn Vân Đình, quả nhiên phát hiện ra Vương Huấn Nghĩa.
Hoá ra là sau khi trở về tập đoàn Vân Đình, anh ta trực tiếp náu ở trong kho hàng.
Nơi nguy hiểm nhất trở thành nơi an toàn nhất.
Rất nhanh, Vương Huấn Nghĩa bị đưa đến trước mặt Diệp Quân Lâm.
Thuận tiện mang theo cả Hàn Oánh.
“Anh...”
“Diệp Quân Lâm, anh muốn làm gì? Tôi cảnh cáo anh nha, tất cả đều là do Lý Tử Nhiễm quyến rũ tôi, không có liên quan gì tới tôi hết!”
Vương Huấn Nghĩa chột dạ nói.
“Oành!”
Nghe đến đây, Diệp Quân Lâm cơ hồ đều muốn phun lửa.
Ở trước mặt anh, mà còn muốn vu hãm Lý Tử Nhiễm.
“Anh ngừng diễn đi được không?”
Diệp Quân Lâm đè nén cơn tức, lạnh lùng hỏi.
“Diễn? Diễn cái gì mà diễn? Tôi nói cho anh biết, tất cả đều là Lý Tử Nhiễm ép tôi, cô ta muốn tôi ly hôn, tôi không chịu, cô ta liền lấy cái thai để uy hϊếp tôi. Ài, tôi đã là người có gia đình rồi, sao có thể đáp ứng cô ta đây?”
Vương Huấn Nghĩa tiếp tục mặt không đổi sắc tâm không nhảy mà nói dối.
Ngay cả Hàn Oánh cũng phụ họa nói: “Diệp Quân Lâm, anh có ý gì? Bắt tôi làm gì? Mau thả tôi ra, bằng không tôi sẽ khiến anh không gánh nổi!”
“Còn nữa, anh bắt Vương tổng làm gì? Chuyện này người sai chính là Lý Tử Nhiễm, không có liên quan chút gì tới người khác hết!”
Diệp Quân Lâm trừng mắt nhìn cô ta một cái nói: “Chuyện của cô, lát nữa sẽ tính sổ với cô, tôi nói với anh ta trước.”
“Vẫn không chịu nói ra chân tướng sao?”
Diệp Quân Lâm nhìn chằm chằm Vương Huấn Nghĩa hỏi.
“Anh đang nói cái gì vậy? Tôi không hiểu! Tôi biết, anh đang bất bình thay Lý Tử Nhiễm, nhưng sự thật chính là như vậy mà! Tôi có cách gì được?”
Diệp Quân Lâm giơ ngón tay lên: “Tôi cho anh thêm một cơ hội!”
“Anh có cho tôi thêm mười cơ hội cũng như vậy thôi, điều tôi nói chính là chân tướng!”
Vương Huấn Nghĩa nói.
“Rầm!”
Đột nhiên Diệp Quân Lâm xoay người, nện một quyền vào mặt Vương Huấn Nghĩa.
“Phụt!”
Thoáng chốc, máu tươi bắn tung tóe, răng của Vương Huấn Nghĩa văng hết ra ngoài.
Vương Huấn Nghĩa ngay cả kêu thét đau đớn cũng không kịp kêu, thẳng thừng ngất đi.
“Làm anh ta tỉnh lại!”
“Tạt!”
Một chậu nước hắt lên mặt Vương Huấn Nghĩa, anh ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà tỉnh lại.
Anh ta hoảng sợ nhìn Diệp Quân Lâm nói: “Tôi nói cho anh biết Diệp Quân Lâm! Bất luận anh có đánh tôi như thế nào, tôi cũng sẽ không thuận theo ý anh đâu!”
Hàn Oánh cũng giận dữ nói: “Đúng, không sai. Diệp Quân Lâm, anh đừng hòng dùng bạo lực khiến chúng tôi khuất phục, tôi nói cho anh biết, không có khả năng đâu!”
Diệp Quân Lâm nhìn hai người, hỏi: “Hai người vẫn không chịu nói?”
“Nói cái gì? Không có gì để nói? Vợ anh chính là tiện nhân, làm tiểu tam quyến rũ Vương tổng! Cô ta thực sự chính là Phan Kim Liên đương đại, tôi làm việc dưới tay của cô ta, thực sự là một sự nỗi ô nhục trong cuộc đời này của tôi! Loại phụ nữ ti tiện này nên chết đi cho rồi!”
Hàn Oánh giận dữ nói.
Vương Huấn Nghĩa cũng nói theo: “Đúng, không. Tất cả đều là do vợ anh quyến rũ tôi! Liên quan rắm gì đến tôi! Nói thật cho anh biết, tôi còn quay rất nhiều video và ảnh của vợ anh nữa đó, ha ha ha ha...”
Khóe miệng Diệp Quân Lâm có thêm một độ cong tàn nhẫn, trong con ngươi hiện lên sát ý khát máu: “Tôi đã cho các người một cơ hội rồi!”
“Các người ra ngoài xem thử đi!”
Nghe thấy tiếng của Diệp Quân Lâm, Vương Huấn Nghĩa và Hàn Oánh từng bước đi tới trước cửa, đẩy cửa ra, nhìn ra bên ngoài.
“Hít!”
Vừa nhìn, hai người hít ngược vào luồng khí lạnh, sắc mặt sợ tới mức tái mét không chút máu nào.