“Phụt!”
Lúc này, Diệp Quân Lâm đột nhiên bật cười.
Điều này làm cho đám người Vân lão sửng sốt.
Bởi vì Diệp Quân Lâm là cười nhạo.
“Quân Lâm thiếu gia ngài là đang hoài nghi sao? Thực sự, chỉ cần ngài thả chúng tôi trở về, những lời vừa nói lập tức có thể thực hiện! Dù sao Diệp tộc sẽ không bỏ rơi một thiên tài!” Vân lão nói.
“Không phải! Tôi là đang cười các ông ngu xuẩn!”
“Tôi nói cho các ông biết, một Diệp gia tôi không để vào mắt, thân phận thiếu gia Diệp gia tôi lại càng không để vào mắt!”
“Mặt khác, mẹ Diệp Quân Lâm tôi không thèm vào ngưỡng cửa Diệp gia, mẹ Diệp Quân Lâm tôi lại càng chướng mắt gả cho kẻ như Diệp Lăng Thiên! Bởi vì ông ta không xứng! Ông ta không xứng với mẹ tôi, Diệp gia càng không xứng với mẹ tôi!” Diệp Quân Lâm lớn tiếng nói.
“Ngào nói cái gì?”
Mấy người Vân lão nghe được rất là kinh ngạc.
Lại có người nói Diệp Lăng Thiên không xứng với Chu Oánh Oánh?
Diệp gia không xứng để Chu Oánh Oánh gả qua?
Diệp gia là đệ nhất thế gia, trong cơ thể người Diệp gia cũng có huyết mạch cao quý, đây chính là huyết mạch cao quý tinh thuần hơn một nghìn năm lắng đọng mà có.
Chu Oánh Oánh là thứ gì?
Chỉ là một kẻ xuất thân từ gia tộc Giang Hải.
Mặc dù cũng xem như là Vương tộc, nhưng đối với với Diệp gia mà nói, chính là hạ đẳng hèn mọn đê tiện.
Bà làm sao có thể xứng với Diệp gia?
Diệp Quân Lâm đúng là mất trí nói bừa.
Diệp Quân Lâm cười lạnh nói: “Các ông không phải nói mẹ quý nhờ con sao? Cũng bởi vì bà ấy là mẹ của Diệp Quân Lâm tôi, cho nên Diệp gia không xứng, Diệp Lăng Thiên lại càng không xứng đôi!”
Ngông cuồng!
Quá ngông cuồng!
Ngay cả Diệp gia cũng không để ở trong mắt?
Qủa thật anh đạt được thành tựu vẻ vang.
Nhưng những thứ này ở trước mặt con quái vật khổng lồ Diệp gia mà nói, căn bản không đáng nhắc tới.
Nhiều lắm Diệp Quân Lâm chẳng qua là cao cấp hơn , mạnh hơn bọn người hầu Diệp gia một chút.
So với thành viên cốt lõi của Diệp gia thì còn kém xa.
Chớ đừng nói chi là so sánh với toàn bộ Diệp gia.
“Quân Lâm thiếu gia ngài quá cuồng vọng, đợi ngài ngày đó thấy được một góc băng sơn của Diệp gia, ngài sẽ thu trở về những lời này!” Vân lão trừng mắt Diệp Quân Lâm.
“Ha ha ha ha......” Diệp Quân Lâm chỉ cười, cười nhạo.
Vân lão nổi giận.
Lão hiện tại rất muốn để cho Diệp Quân Lâm biết được sự lợi hại của Diệp gia.
“Quân Lâm thiếu gia ngài có dám thả tôi trở về hay không? Tôi cam đoan sẽ để ngài thấy được sự cường đại của Diệp gia! Ngài sẽ vì ý tưởng ngu xuẩn ngài hôm nay mà hối hận!” Vân lão hỏi.
“Thả ông về cũng được, thay tôi truyền lời cho đám Diệp Lăng Thiên -- có thủ đoạn gì cứ tới, nếu như không gϊếŧ được tôi, thì ngày nào đó mà tôi đến Diệp gia, các người ngay cả cơ hội hối hận cũng không có.”Diệp Quân Lâm cười nói.
“Được, Quân Lâm thiếu gia, tôi sẽ truyền những lời cuồng ngôn vọng ngữ của ngài. Ngài cũng đừng hối hận!” Vân lão cười lạnh nói.
“Bốp!”
“Răng rắc!”
“Ách a......”
......
Lão ta vừa dứt lời, cánh tay đã bị đạp gãy.
Sau đó, hai cái đùi cũng chặt đứt.
Mấy người khác cũng là như vậy.
Toàn bộ bị phế rồi, ai nấy kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết.
“Có thể thả các ông đi! Thế nhưng các ông phải bò mà rời khỏi!” Diệp Quân Lâm cười lạnh nói.
Đoàn người Vân lão cũng không biết làm cách nào bò về, dù sao máu chảy đầy đất.
Đến cuối cùng, bọn họ vẫn bị ném ra Giang Hải như chó.
Vân lão quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy nhận được điện thoại của đến từ Diệp Thần: “ Lần này chắc xử lý xong rồi chứ?”
“Thần thiếu gia, Diệp Quân Lâm không phải hạng thường! Chúng tôi thua trong tay hắn rồi!” Vân lão sắp khóc thành tiếng.
“Cái gì? Thằng con hoang này còn có bản lĩnh như thế?”
Bên đầu dây điện thoại kia Diệp Thần hiển nhiên không tin.