“Tao...... Tao thừa nhận mày là mạnh mẽ...... Nhưng...... Nhưng mày so với Kinh Thành Diệp gia, mày...... mày chỉ nhỏ bé như một con giun dế......” Trấn Giang Vương từ trong răng rít ra một câu nói.
Đó chính là Hoa Hạ đệ nhất thế gia, đứng đầu vạn tộc.
Thế gia nghìn năm trụ cột, há là thứ một người có thể phủ định?
Há có thể cúi đầu với một đứa cô nhi tiện chủng?
“Ừ, đây cũng là điểm tao không gϊếŧ mày, tao sẽ để mày tận mắt thấy Kinh Thành Diệp gia là bị tao giẫm ở dưới chân như thế nào!” Diệp Quân Lâm thản nhiên nói.
“Ầm!”
Hai chân anh giẫm trên mặt đất một cái.
“Ầm ầm......”
Sau một khắc, tiểu viện phòng ốc giam giữ cấm túc Chu Oánh Oánh xấp xỉ ba mươi năm lại ầm ầm sụp đổ, hóa thành bụi mù cuồn cuộn.
Sau đó, Diệp Quân Lâm xoay người rời khỏi.
Hôm nay, anh một cước đạp phá l*иg giam giữ mẹ ba mươi năm!
Cũng là một cước dẫm mặt mũi Diệp gia ở trên mặt đất.
Cha con Trấn Giang Vương nhìn bóng lưng Diệp Quân Lâm, lạnh lùng nói: “Chờ xem, mày trốn không thoát bàn tay của Diệp gia!”
Lúc này, Vũ Tiêu đã lái xe rời khỏi Trấn Giang thành.
Mặc dù dọc theo đường đi có người ngăn cản, nhưng cái này không làm khó cô ấy.
Huống chi bên người Lý Tử Nhiễm còn có cao thủ bảo vệ, tỷ như Diêm La Chiến Thần đã lành thương.
Cho nên đa số kẻ cản trở trên đường sớm đã bị dọn sạch rồi.
“Con tôi thế nào rồi? Cô gái cô mau trở về đi!?” Chu Oánh Oánh gấp đến độ sắp khóc.
Lý Tử Nhiễm cũng là sốt ruột.
Để Diệp Quân Lâm một mình ở lại nơi đó, chung quy không tốt.
“Hai người yên tâm đi, anh Diệp không có chuyện gì đâu.”Vũ Tiêu rất tự tin nói.
Cô ấy có chút tiếc nuối.
Suýt chút nữa đã chứng kiến Côn Lôn Chiến Thần trong truyền thuyết xuất thủ rồi.
“Hở? Vũ Tiêu cô dường như rất tin tưởng Quân Lâm ......”
Đây là trực giác của phụ nữ.
Ngay từ đầu, Vũ Tiêu xem Diệp Quân Lâm như kẻ địch.
Nhưng sau đó, nhìn thấy Diệp Quân Lâm, cô ấy liền như chuột thấy mèo.
Còn có Phương Tử Tinh cũng thế.
Không biết khi nào bắt đầu, thái độ cô ấy đối với Diệp Quân Lâm xoay ngoắt 180°.
Cũng giống với Vũ Tiêu trước mắt, đối với Diệp Quân Lâm rất yên tâm, thậm chí có chút khϊếp đảm anh.
Các cô ấy làm sao vậy?
Khiến cho Lý Tử Nhiễm có loại ảo giác - tất cả mọi người đều đang giấu giếm cô cái gì đó.
Vũ Tiêu giải thích: “Anh Diệp không phải là người lỗ mãng!”
Lúc này, điện thoại của Diệp Quân Lâm gọi tới, làm cho Lý Tử Nhiễm và Chu Oánh Oánh thở dài một hơi.
“Anh ấy bảo chúng ta về Kim Lăng trước, sau đó anh ấy sẽ trở về!”
Lý Tử Nhiễm bảo Vũ Tiêu tiếp tục lái xe.
“Mẹ, phía trước chính là biên giới Trấn Giang, chỉ cần qua nơi đó. Đời này của mẹ coi như là đã bước ra Trấn Giang rồi!”
Lý Tử Nhiễm thương xót nhìn Chu Oánh Oánh.
Bà ấy quá thảm rồi.
Nửa đời người bị giam cầm ở một chỗ.
Được Lý Tử Nhiễm nhắc nhở, Chu Oánh Oánh đột nhiên nói: “Không được, mẹ không thể bước ra Trấn Giang!”
“Chỉ cần mẹ bước ra Trấn Giang, hết thảy đều xong!”