Những người khác còn dư lại giữa sân lập tức xông tới, dùng thân thể ở trước cổng biệt thự dựng kiến thành một vách tường thật dày để ngăn cản đám Diệp Quân Lâm vào trong.
Lúc này, Thẩm Nho Sinh trong biệt thự hồn vía đã táng đảm.
Quản gia mang theo mấy người tìm được Thẩm Nho Sinh.
“Đi, Thẩm gia không thể ở chỗ này, chúng ta phải mau trốn! Bọn họ lập tức gϊếŧ vào mất.” Quản gia nói.
Vẻ mặt Thẩm Nho Sinh tuyệt vọng: “Ngay cả Long Hổ Hòa Thượng còn thua, Hoa Hải này còn có ai có thể ngăn được bọn nó chứ?”
“Hoặc có lẽ là tôi có thể chạy trốn tới đâu?”
Quản gia nói rằng: “Có một chỗ đấy!”
Thẩm Nho Sinh nghĩ đến cái gì, trong tròng mắt dấy lên hy vọng, mừng như điên nói: “Chẳng lẽ là khách sạn Hòa Bình?”
“Không sai! Chỉ cần ngài vào khách sạn Hòa Bình, cậu đã an toàn rồi! Dù cho bọn họ có mạnh mẽ đến đâu cũng không có cách nào bắt được ngài! Chủ nhân của khách sạn Hòa Bình năng lực rất mạnh, không ai dám dây vào!”
“Vậy mau đưa tôi đi đi!!”
“Vâng, chúng ta từ mật đạo đào tẩu đến khách sạn Hòa Bình!”
Ngay lúc then chốt đã có người mang Thẩm Nho Sinh từ mật đạo chạy thoát.
Mặc dù Tam Đại Ông Trùm ở Hoa Hải đánh đâu thắng đó, ngay cả Cố gia cũng không là đối thủ.
Nhưng vì để cẩn thận, bọn họ cố ý ở bên trong sơn trang Thanh Long đào một lối đi bí mật.
Phòng có một ngày nguy hiểm phủ xuống có thể đào tẩu được.
Ngày hôm nay lại phát huy công dụng với Thẩm Nho Sinh rồi.
Có thể thấy được tầm quan trọng của phòng ngừa chu đáo.
Bên ngoài biệt thự, hơn một trăm người song song đứng chung một chỗ, đám người xếp thành một bức tường vây, muốn ngăn cản mấy người Diệp Quân Lâm.
“Ầm!”
Nhưng một giây kế tiếp, Huyền Vũ như là xe tăng xông qua.
Bức tường người trực tiếp bị tách ra.
“Răng rắc!”
Biệt thự đại môn tức thì bị đánh vỡ.
“Đã không ngăn nổi, cần gì phải như vậy chứ?” Diệp Quân Lâm lắc đầu.
“Nếu muốn gϊếŧ con tao, phải bước qua xác của bọn tao!”
Thực sự ngăn không được, Tam Đại Ông Trùm dùng thân thể ngăn cản bước chân của đám Diệp Quân Lâm.
“Diệp tiên sinh không biết con tôi đã nói gì, tôi xin lỗi cậu, chỉ cầu xin cậu có thể tha cho nó một mạng!”
Tam Đại Ông Trùm cũng nhìn ra Diệp Quân Lâm không phải người thường.
Con trai Chu Oánh Oánh nhất định là rồng trong đám người rồi.
Bọn họ không đấu lại.
Bọn họ chỉ muốn để Thẩm Nho Sinh sống.
Có thể hòa bình giải quyết thì hòa bình giải quyết, dù cho cúi đầu thì có sao.
Nếu như không thể hòa bình giải quyết, Thẩm Nho Sinh ở trong tận lực kéo dài thời gian một chút.
Tranh thủ trước khi Diệp Quân Lâm tìm được chạy đến khách sạn Hòa Bình.
“Kéo dài thời gian sao? Không có ích lợi gì, dù cho ông ta có đi tới chỗ nào, tôi đều sẽ tóm được!” Diệp Quân Lâm cười nói.
“Nếu cậu muốn gϊếŧ con tôi, phải bước qua xác ba người chúng tôi! Tới đi!”
Ba người Thẩm Tam Thiên còn muốn kéo dài một chút thời gian cho Thẩm Nho Sinh, tiếp tục ngăn cản.
“Cút ngay!” Diệp Quân Lâm giận dữ hét.
Tam Đại Ông Trùm bị ném ra ngoài.
Bọn họ thành công đi vào bên trong biệt thự.