Cố Kiếm Phong ngược lại hít một hơi khí lạnh: “Là Côn Lôn Chiến Thần!”
“Shh!”
“Cái gì?”
Chu Tiềm Long lảo đảo một cái suýt chút nữa ngã xuống đất.
Thế mà lại chọc tới Côn Lôn Chiến Thần rồi.
Thảo nào nhiều người bị phế bỏ như vậy.
“Cho nên Cố lão các ông đi báo thù, cũng là vô công mà về?” Chu Tiềm Long hỏi.
“Nói nhảm, lẽ nào ta còn có thể đối kháng với Côn Lôn Chiến Thần?” Cố Hướng Tiền trừng mắt liếc hắn một cái.
“Không phải...... tôi không phải ý này...... Cố lão đúng là Cố lão, đắc tội Côn Lôn Chiến Thần, còn có thể toàn thân trở ra!” Chu Tiềm Long vội vàng ton hót.
“Cút!” Cố Hướng Tiền tức giận mắng một tiếng.
“Chu gia của mày chính là như vậy?”
“Tương lai Chu gia thậm tệ, không có hi vọng!”
......
Các gia chủ hào môn khác đều giễu cợt với Chu Tiềm Long.
“Hả?”
Điều này làm cho Chu Tiềm Long càng nghi hoặc.
Đây đều là làm sao vậy?
Từng người dường như đều đang nhắm vào Chu gia?
Chu Tiềm Long không hiểu đầu cua tai nheo gì.
Hắn có loại cảm giác bị cô lập.
Phảng phất như trong nhóm hào môn ở Hoa Hải, không có sự tồn tại nhỏ nhoi của Chu gia nữa rồi.
Mọi người không để ý tới Chu Tiềm Long nữa, tiếp tục trở về.
Nếu đã biết vấn đề, Chu Tiềm Long cũng quay trở về Hoa Hải.
Đi tới trang viên Ái Đức Bảo của Chu gia.
“Ông nội quả nhiên đã xảy ra chuyện lớn!” Chu Tiềm Long thở hổn hển nói.
“Hả? Xảy ra chuyện gì?” Mấy người Chu Đông Phương tò mò nhìn hắn.
Chu Tiềm Long kể hết chuyện đã xảy ra.
“Cái gì? Kiều Kim Thu lại chọc phải Côn Lôn Chiến Thần? Sau đó thái tử đi báo thù, cũng bị phế?”
Chu Đông Phương không gì sánh được vô cùng kinh ngạc.
“Không đúng, không phải là Diệp Quân Lâm sao? Làm sao lại dính líu đến Côn Lôn Chiến Thần rồi?” Chu Duy nghi ngờ nói.
Chu Tiềm Long trừng mắt liếc hắn một cái: “Em ngốc à! Côn Lôn Chiến Thần đang ở Kim Lăng, chuyện gì không biết? Kiều Kim Thu sợ là mới bước chân trước vào Kim Lăng, ngài ấy đã biết rồi.”
“Cũng đúng.” Chu Duy ngượng ngùng sờ sờ đầu.
“Nhưng, Côn Lôn Chiến Thần sẽ tính toán với mấy thứ tiểu tốt kia sao? Nếu như đi tính toán những chuyện nhỏ nhặt này khắp nơi, vậy anh ấy bận rộn chết.” Chu Đông Phương đưa ra nghi vấn.
Chu Tiềm Long thở dài nói: “Ông nội, con vẫn luôn nghĩ về vấn đề này. Theo con phân tích, là Côn Lôn Chiến Thần biết thân phận của Diệp Quân Lâm.”
Chu Đông Phương bỗng nhiên giật mình tỉnh lại: “Chẳng lẽ nói Côn Lôn Chiến Thần biết thân phận của Diệp Quân Lâm là cháu ngoại ta, cho nên đặc biệt chăm sóc?”
“Chắc chắn là như vậy! Trừ cái đó ra, con không nghĩ ra Côn Lôn Chiến Thần vì sao có thể đứng ra giúp Diệp Quân Lâm. Nhất định là nể mặt Chu gia chúng ta, tưởng nó là cháu ngoại Chu gia, cho nên mới ra tay giải quyết.” Chu Tiềm Long nói chắc nịch.
“Thực sự là tức chết ta! Bởi vì cái thằng phế vật Diệp Quân Lâm này mà phải để cho Côn Lôn Chiến Thần người ta ra tay!” Chu Đông Phương quá tức giận.
“Lúc đầu muốn mượn tay Kiều Kim Thu diệt trừ thằng nhóc này, không nghĩ tới, thằng nhóc này lại may mắn như vậy.”