Vừa nghĩ tới cái gì, mọi người tê cả da đầu, máu chảy ngược, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên óc.
Cố Hướng Tiền ở bên trong mọi người sắc mặt đại biến, con ngươi nhanh chóng co lại.
Anh anh anh anh...
Anh chẳng lẽ là vị trong truyền thuyết kia???
Thượng Tướng năm sao duy nhất trong lịch sử Hoa Hạ!
Hộ Quốc Chiến Thần -- Côn Lôn!!!
Thảo nào anh coi thường hết thảy.
Thảo nào anh dám động đến Hoa Hải Thái Tử Đảng và bọn họ...
Thì ra anh là Côn Lôn Chiến Thần!
Trước đó, Cố Hướng Tiền đã nghe nói Quách gia cùng Sở gia ở Hoa Hải cũng là bởi vì tới Kim Lăng mới bị gϊếŧ chết.
Còn có vòi rồng ở Nam Hồng Môn hình như cũng vì đồ đệ tới Kim Lăng, nhưng sau đó cũng mất hút tin tức.
...
Bây giờ đã hiểu ra, thì ra bọn họ đều là thua trong tay vị đại thần này.
Có anh ở đây!
Toàn bộ Hào môn ở Hoa Hải cộng lại thì thế nào?
Hối hận!
Vô cùng hối hận!
Trước đó không lâu Phó Thương Long đã tự mình đến khuyên lão rời đi.
Cơn giận xông não, lão căn bản không để ý.
Bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là toát mồ hôi lạnh cả người.
Phó Thương Long cũng đã tới khuyên, vậy nói rõ bản thân thật sự không phải là đối thủ.
“Lão già này là Cố Hướng Tiền ở Hoa Hải, bái kiến Côn Lôn Chiến Thần!”
“Phịch” một tiếng Cố Hướng Tiền quỳ rạp xuống trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Chúng tôi xin bái kiến Côn Lôn Chiến Thần!”
Những người khác rối rít noi theo, toàn bộ quỳ rạp xuống đất, cùng hô to lên.
Nhóm thanh niên Cố Kiếm Phong cũng bối rối, không phản ứng kịp.
Nhìn ông nội bố mình bên cạnh người này tiếp người kia quỳ rạp xuống đất.
Bọn họ triệt để trợn tròn mắt.
“Nhanh quỳ xuống! Còn đứng đực ra đó!”
Bọn họ bị người kéo mạnh xuống đất, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Diệp Quân Lâm.
“Chúng tôi có mắt như mù, đắc tội với Côn Lôn Chiến Thần, cũng xin ngài trách phạt! Tôi chỉ cầu xin ngài hãy cho Cố gia giữ lại chút hương khói là được rồi ạ!” Đầu Cố Hướng Tiền dán sát trên mặt đất, khẩn cầu.
Đắc tội với Côn Lôn Chiến Thần.
Có thể giữ lại chút hương khói đã là quá tốt rồi.
Những người khác cũng giống thế.
Nghiêm phạt cái gì cũng chịu được.
Chỉ cầu xin Diệp Quân Lâm có thể lưu lại đời sau, truyền thừa hương khói là được.
Diệp Quân Lâm bất đắc dĩ nhìn về phía mấy người Đỗ Nghiễm Hạ: “Đều tại các ông đó! Tôi vốn định gϊếŧ mấy người rồi, các ông vừa đến, thân phận của tôi đã bại lộ.”
“Chiến Thần, đều là lỗi của chúng ta!”
Mấy người Đỗ Nghiễm Hạ đồng loạt cúi đầu, giống như con nít làm sai chuyện.
“Như vậy đi, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha! Về sau mấy người các ồng nghe theo tôi! Hàng năm các ông phải cung cấp quân phí, làm từ thiện, cống hiến cho sự phát triển Hoa Hải!” Diệp Quân Lâm nói.
“Bọn tôi nguyện ý!!!!”
Vừa nghe Diệp Quân Lâm tha cho bọn họ, đám người kia vui vẻ muốn chết.
Cuối cùng cũng bảo vệ được gia tộc.
Mấy người Đỗ Nghiễm Hạ cười khổ lắc đầu.
Diệp Quân Lâm người chưa tới Hoa Hải một bước, lại thống nhất hai mươi chín đại hào môn Hoa Hải.
Cố Hướng Tiền còn nói: “Côn Lôn Chiến Thần, bây giờ trong hai mươi chín gia tộc của ba mươi gia tộc hàng đầu Hoa Hải đều ở chỗ này, chỉ còn lại Chu gia, ngài xem làm sao bây giờ?”