Kiều Kim Thu vẫn luôn kích tướng Diệp Quân Lâm, muốn làm phòng tuyến tâm lý của anh gục ngã.
Nếu như Diệp Quân Lâm trước sáng mai không đưa hắn đi, như vậy tình hình sẽ là cảnh mà hắn cam tâm tình nguyện thấy, thái tử sẽ gϊếŧ chết mọi người ở khu này.
Nếu như Diệp Quân Lâm đưa hắn đi, như vậy hắn sẽ chứng kiến, đám người Diệp Quân Lâm quỳ trên mặt đất mang mình, dùng đầu gối nhích lên từng chút một, giống như con chó, như vậy hắn cũng hưng phấn, càng có thể lấy lại được mặt mũi.
Diệp Quân Lâm nở nụ cười, vỗ vỗ mặt của hắn nói: “Đưa đi là không có khả năng! Mày suy nghĩ cho mình một chút đi, có thể chống đỡ qua đêm nay hay không!”
“Ha ha ha, tao nhất định sẽ! Tao sẽ tận mắt chứng kiến cảnh tượng ngày mai nơi đây biến thành máu chảy thành sông, thây chất thành núi!” Kiều Kim Thu biếи ŧɦái đến cực điểm cười lớn.
Cổng quảng trường.
Hơn mười chiếc xe chồng chất ở chỗ này, gắt gao chặn cửa vào.
Thái Tử Đảng ở nơi này đợi.
“Thái tử, đối phương xem ra cũng không định đưa người ra!!!”
Trong tròng mắt Cố Kiếm Phong hiện lên ánh sắc lạnh, hắn thản nhiên nói: “Xem ra danh tiếng Hoa Hải Thái Tử Đảng chúng ta không được lợi hại như trong tưởng tượng!”
“Đúng vậy, cái nơi nhỏ như Kim Lăng này, người nghe qua Thái Tử Đảng chúng ta đều rất ít. Chớ đừng nói chi là e ngại chúng ta!”
“Đúng vậy, nếu biết được sự lợi hại của chúng ta, đoán chừng bọn nó cũng sẽ không giam Kiều thiếu!”
Đám người phân tích.
Cố Kiếm Phong và Hồ Kim Long liếc nhau nói: “Vậy chúng ta sáng mai gϊếŧ sạch tất cả, máu chảy thành sông! Gϊếŧ đến độ làm cho người cả Kim Lăng kinh sợ! Về sau nghe thấy Hoa Hải Thái Tử Đảng sẽ gặp ác mộng!”
Đừng thấy bề ngoài Cố Kiếm Phong nho nhã tri thức, kỳ thật lại là người tàn nhẫn mạnh mẽ.
Hắn giỏi dùng thủ đoạn cực đoan giải quyết mọi chuyện, dùng vũ lực trấn áp tất cả.
“Mọi người nghe lệnh của tôi, chờ ở nơi này cả đêm, ngày mai gϊếŧ sạch đám người ở đây!!!” Cố Kiếm Phong hạ lệnh.
“Vâng, thái tử!!!” Mọi người đồng thanh đáp.
Hồ Kim Long cười cười nói: “Tôi thấy có khả năng sẽ đưa người ra đấy! Cho bọn hắn thời gian dài như vậy, hẳn là tra ra được sự lợi hại của chúng ta rồi.”
“Hồ thiếu nói có lý!” Những người khác nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Kiều Kim Thu vẫn là quỳ gối trong viện, bên Diệp Quân Lâm không hề có ý đưa người đi.
Kiều Kim Thu tuy đã mệt chết rồi, cơ thể đã đến gần trạng thái quá giới hạn, nhưng trong tròng mắt hắn tràn đầy hưng phấn.
Ước chừng đợi một đêm.
Vẫn mãi không thấy được Kiều Kim Thu được đưa ra.
“Xem ra đám người này quyết tâm đối kháng với Thái Tử Đảng chúng ta đến cùng!”
Trời vừa sáng.
Cố Kiếm Phong hút xong một điếu thuốc, ném xuống đất.
“Đi, theo tôi đi vào dẫn người đi ra!”
Cố Kiếm Phong lạnh lùng nói.
200 vị cao thủ đi theo phía sau Thái Tử Đảng chạy vào đại viện quân khu.
Cảnh tượng xơ xác tiêu điều.
Bầu không khí giương cung bạt kiếm hết sức căng thẳng.