Trong lúc nhất thời, yêu cầu của dân chúng với Tần Uyên hạ xuống.
Thậm chí còn có không ít người chạy đến sơn trang Ngũ Hồ mắng.
“Tần Uyên thủ trưởng ngài đừng để ý, bọn anh chính là ghen ghét Chu gia tôi mời được ngài!”Chu Đông Phương cười nói.
“Đúng rồi, Tần thủ trưởng, chúng tôi chuẩn bị xây một pho tượng cho Côn Luân Chiến Thần, muốn mời ngài đi qua xin ý kiến chút được không ạ? Ngài thấy như thế nào?” Chu Tiềm Long hỏi.
"Được thôi.”
Sau đó, Tần Uyên đi theo đám người Chu Tiềm Long đi tới trung tâm thành phố.
Pho tượng cao hơn mười mét đã đứng ở quảng trường rồi.
“Tần thủ trưởng ngài thấy thế nào? Nếu ngài hài lòng, chúng tôi cũng làm cho ngài một cái!” Chu Tiềm Long mong đợi hỏi.
Nhìn pho tượng vô cùng uy nghiêm, Tần Uyên chau mày.
Chu Đông Phương cùng với Chu Tiềm Long mấy người trong lòng lộp bộp một tiếng.
Chẳng lẽ là không hài lòng?
“Tần thủ trưởng thế nào ạ?” Chu Đông Phương hỏi dò.
Nếu không hài lòng, phiền phức ập xuống bọn họ mất.
“Các ông làm pho tượng của ai?” Tần Uyên hỏi.
“Côn Luân Chiến Thần đó ạ!”
“Vậy sao các ông biết Côn Luân Chiến Thần dáng dấp ra sao?” Tần Uyên hỏi ngay tim đen.
“Mặc dù không có ảnh chụp trực tiếp, nhưng tôi đã tổng hợp tư liệu lớn để tham khảo, Côn Luân Chiến Thần giống như pho tượng này!” Chu Tiềm Long nói.
“Nhảm cứt!”
“Côn Luân Chiến Thần căn bản không như bức tượng này, anh ấy như... anh ấy như...”
Tần Uyên đột nhiên chỉ hướng một người -- Diệp Quân Lâm.
“Cái này... đây không phải Diệp Quân Lâm sao?”
Chu Đông Phương và tất cả mọi người nhìn sang.
Vừa vặn Diệp Quân Lâm đang ở gần đó, Tần Uyên Nhất mắt thấy, theo bản năng chỉ qua.
Một câu nói lại khiến từ trên xuống dưới nhà họ Chu xao động dữ dội.
Chẳng lẽ Diệp Quân Lâm thật sự là Côn Luân Chiến Thần?
Lúc trước anh thật sự có nói mình là Côn Luân Chiến Thần.
Hơn nữa đại hội đầu tư anh còn nói mình là người tổng phụ trách, lại đuổi Chu gia ra.
Chẳng lẽ thực sự là anh!
Lúc này Tần Uyên tiếp tục nói: “Dựa vào trên mạng tra liền dám nói là Côn Luân Chiến Thần, tôi tùy tiện kéo một người trên đường, cũng dám nói là Côn Luân Chiến Thần, dù sao cũng không phải ai cũng thấy qua!”
“Phù!”
“Không phải Diệp Quân Lâm thì tốt!”
Đám người Chu Đông Phương thở dài một hơi.
Hóa ra là tùy tiện chỉ đến Diệp Quân Lâm.
“Chuyện pho tượng khác xa chủ này, Côn Luân Chiến Thần tuyệt đối không thích! Mau đẩy đi, miễn cho chọc giận anh ấy!” Tần Uyên lạnh lùng nói.
“Hả?”
Chu Tiềm Long và Chu Duy hai mặt nhìn nhau.
Bởi vì Diệp Quân Lâm từng nói Côn Luân Chiến Thần không thích cái tượng này.
Thằng đấy nói cũng chuẩn phết đấy.
Nhưng hai người vẫn cứ cảm thấy sai sai chỗ nào.
Đẩy tượng đi xong, Tần Uyên mượn cớ rời đi.
“Ảnh Tử đi đi theo Tần Uyên thủ trưởng, báo cáo hành tung của ngài ấy, thuận tiện bảo hộ an nguy của ngài ấy!” Chu Đông Phương ra lệnh.
Ảnh Tử lập tức đi theo.
Ảnh Tử một đường đi theo Tần Uyên đi tới bên trong một ngõ hẻm vắng vẻ
Lại nhìn thấy Tần Uyên quỳ gối một trước mặt một người đàn ông.