Bọn họ hóa nỗi sợ trong tim thành phẫn nộ.
Toàn bộ nộ khí muốn phát tiết trên người Diệp Quân Lâm.
“Ha ha, hôm nay nếu không đòi được công đạo, không kẻ nào có thể bức tôi rời đi!”
Diệp Quân Lâm hạ quyết tâm, nhất định phải đòi công đạo lại cho Lý Tử Nhiễm.
Nếu không chuyện này không có thương lượng!
“Tử Nhiễm mày có ý gì? Mang một thằng người ngoài tới quậy! Cần phải dùng Diệp Quân Lâm để Triệu gia trở mặt mày mới hài lòng đúng không?”
Mấy người Tiêu Nhược Mai nhằm vào mục tiêu bắt đầu công kích với Lý Tử Nhiễm.
Chuyên chọn quả hồng để dễ bóp.
“Tôi...” Lý Tử Nhiễm nhất thời nghẹn lời.
Song Diệp Quân Lâm đứng trước mặt cô, đối mặt với đám người Triệu gia: “Có chuyện thì nhắm hướng về phía tôi! Dám bắt nạt người phụ nữ của tôi?”
“Triệu Kiến Quốc, Ngô Mộc Lan chuyện này các người nếu là không cho một lời giải thích, tôi hôm nay tuyệt đối sẽ không rời đi ngươi!”
Diệp Quân Lâm tỏ thái độ kiên quyết.
“Được, mày không đi đúng không! Tao sẽ để mày hối hận!” Trương Văn Thao nổi giận.
Lập tức gọi điện thoại gọi người.
Rất nhanh mấy chục người xách theo gậy vọt vào, vây quanh Diệp Quân Lâm.
“Không đi đúng không? Ông mày hôm nay liền đập nát chân mày, rồi ném mày ra ngoài!” Trương Văn Thao cười lạnh nói.
Hắn đã có thể tưởng tượng cảnh Diệp Quân Lâm bị tàn nhẫn hành hung.
Triệu Kiến Quốc và Ngô Mộc Lan ác độc nói: “Đánh nó thành tàn phế cho tao! Cùng lắm thì nửa đời sau của nó Triệu gia ta nuôi! Như nuôi một con chó!”
Không ổn!
Lý Tử Nhiễm biến sắc mặt.
Ý thức được Triệu gia muốn thật sự đánh người.
Đây là muốn phế bỏ Diệp Quân Lâm!
“Lên cho tao!” Trương Văn Thao ra lệnh một tiếng.
Mấy chục tên tay chân xông tới.
Lý Tử Nhiễm tuyệt vọng nhắm mắt lại.
“Ầm ầm ầm...”
Bên tai cô truyền đến từng tiếng động vọng lại.
Hơn 10 giây sau, âm thanh biến mất.
Lý Tử Nhiễm mở to mắt, phát hiện mấy chục người ngã trên mặt đất kêu đau lăn lộn.
Diệp Quân Lâm đứng bình thản.
Anh lợi hại như vậy?
Không chỉ là Lý Tử Nhiễm mắt trợn tròn.
Mà còn có tất cả người Triệu gia đều trợn tròn mắt.
Đều kinh ngạc nhìn Diệp Quân Lâm.
Bọn hắn đoán chừng cũng không dự liệu được Diệp Quân Lâm lợi hại như vậy.
Đánh ngã mấy chục tên.
Trương Văn Thao đứng đầu run lẩy bẩy.
Diệp Quân Lâm đi lên trước, nhấc cả người hắn lên ném ra ngoài.
Ầm một tiếng rơi trên mặt đất, đoán chừng xương cốt đã gãy vụn.
Diệp Quân Lâm ầm một cái đá nát cái bàn trước mắt.
“Hôm nay nếu không đòi được công đạo, tôi sẽ dùng vũ lực giải quyết hết!” Diệp Quân Lâm bá đạo nói.
Cả Triệu gia im lặng.
Diệp Quân Lâm thật sự có chút lợi hại.
Triệu Kiến Quốc không chịu thua nói: “Như thế nào? Mày còn muốn đánh chúng tao?”
Ngô Mộc Lan cũng thuận thế nói: “Đúng vậy, mày thử đυ.ng đến một đầu ngón tay của tao xem!”
Triệu Học Thành càng nói với Lý Tử Nhiễm : “Lý Tử Nhiễm thứ phản bội lại dòng họ! Mày dám giật dây người ngoài đánh chúng tao! Mày là vì đại nghĩa hơn diệt thân!*”
*Đại nghĩa diệt thân: vì đại nghĩa không quản đến người thân.