m thanh to, trải rộng khắp nơi.
Hơn nghìn người của Nam Hồng Môn đồng loạt nhìn lại.
Chỉ thấy ở cửa sơn trang nhà họ Lý, xuất hiện hai bóng người.
Diệp Quân Lâm và Bạch Hổ.
Ngay cả Phó Thương Long cũng kinh ngạc.
Ông ta không ngờ Diệp Quân Lâm sẽ đến.
“Thật sự là to gan!”
Lục Khấu Trọng cười nhạo
“Mục đích của cậu ta hẳn là tự mình gánh chịu hết, không liên lụy đến vợ cậu ta!”
Nhậm Dã nói.
“Cũng đúng không phải thì cậu ta chạy đến đây làm gì?”
Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của gần hai ngàn người, Diệp Quân Lâm và Bạch Hổ bước từng bước vào giữa sân.
Dừng lại ở vị trí cách Phó Thương Lòng mười mấy bước.
Diệp Quân Lâm hỏi: “Đầu Rồng của Nam Hồng Môn, Phó Thương Long?”
“Là tôi!”
Phó Thương Long gật đầu, chợt đanh giọng lại: “Cậu còn không quỳ xuống?”
“Tại sao tôi phải quỳ xuống?”
Diệp Quân Lâm hỏi lại.
“Cậu gϊếŧ học trò và thuộc hạ của tôi! Tôi muốn cậu quỳ gối xuống trước linh đường của học trò tôi để sám hối! Tiểu đồ đệ của tôi chết quá oan uổng!”
Phó Thương Long hét lớn.
“Quỳ xuống, sám hối!”
“Quỳ xuống, sám hối!”
……
Bên dưới có hơn ngàn đệ tử Nam Hồng Môn cùng nhau hô, giống như sấm chớp rền vang, khí thế ngất trời.
Nghe thế, Diệp Quân Lâm cười nói: “Chết oan? Ha ha, anh ta chết chưa hết tội!”
Lời nói khiến người ta kinh ngạc.
Lời Diệp Quân Lâm vừa nói ra, khiến toàn hiện trường yên tĩnh lại.
Mỗi người đều dùng ánh mắt đáng sợ nhìn anh chằm chằm.
Trước mặt tất cả mọi người ở Nam Hồng Môn, dám nói Lữ Chiến chết chưa hết tội?
Đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ toàn bộ Nam Hồng Môn!
“Muốn chết!!!”
Tứ Đại Thiên Vương và Lục Đại Gia Nô cũng nổi giận triệt để!
Phó Thương Long mang vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
“Mày… mày nói cái gì? Chiến Nhi của tao chết chưa hết tội?”
“Không sai! Lữ Chiến xem mạng người như cỏ rác, anh ta chết chưa hết tội!”
Diệp Quân Lâm khẳng định.
“Mày thật to gan! Gϊếŧ người Hồng Môn của tao thì thôi đi, lại còn phát ngôn bừa bãi trong tang lễ, mày căn bản không để Nam Hồng Môn của tao vào mắt!”
Phó Thương Long không những không giận mà còn cười.
Bao nhiêu năm qua, ông ta chưa từng thấy tiểu bối phách lối như thế.
Nào ngờ Diệp Quân Lâm gật đầu: “Ừ, một Nam Hồng Môn còn chưa lọt nổi vào mắt tôi!”
“Oành!”
Lời này vừa nói ra, toàn hiện trường như ong vỡ tổ.
Đám người này xao động vỡ tung.
Mỗi người đều như phát điên!
“Không cho phép!”
“Kiên quyết không cho phép!”
Nói quá lên một chút, thì bọn họ đều có thể chấp nhận được Lữ Chiến chết, nhưng tuyệt đối không cho phép có người kɧıêυ ҡɧí©ɧ Nam Hồng Môn.
Điều này tương đương với việc xúc phạm tất cả mọi người!
Bọn họ liều mạng cũng sẽ phải bảo vệ!
Cho nên khi Diệp Lâm Quân xem thường Nam Hồng Môn, mỗi người đều như dã thú nổi điên.
“Gϊếŧ anh ta!”
“Chôn cùng!”
“Chôn cùng!”
“Chôn cùng!”
……
Hơn ngàn đệ tử Nam Hồng Môn đỏ mắt hô lên.
Nếu không phải do Phó Thương Long ra lệnh, bọn họ đã xé Diệp Quân Lâm thành ngàn mảnh.
“Ha ha ha… lão phu xông xáo giang hồ năm mươi năm, còn chưa từng nghe ai nói qua là không để Nam Hồng Môn của tôi vào mắt! Cậu là người đầu tiên!”
“Rốt cuộc cậu có năng lực gì mà không để Nam Hồng Môn của tôi vào mắt?”
Phó Thương Long hỏi.
Diệp Quân Lâm cười cười, chậm rãi giơ nắm đấm lên: “Dựa vào cái này!”
“Oành!!!”
Tất cả mọi người ở đây đều sững sờ.
Phách lối!
Quá phách lối rồi?
Giơ nắm đấm lên trước mặt hơn ngàn cao thủ của Nam Hồng Môn?
Đây quả thật là đang gây sự với toàn bộ Nam Hồng Môn.
Chân chính muốn chết rồi!
“Dựa vào nắm đấm của một mình cậu?”
Phó Thương Long cười.
Chỉ thấy Bạch Hổ lên tiếng: “Các ngươi còn chua đủ tư cách để anh ấy ra tay! Một mình tôi đánh xuyên các người là đủ rồi!”