Phương Hào vừa nói xong, tất cả mọi người ở đây đều ngơ ngác ra.
Đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ họ đó sao?
Kɧıêυ ҡɧí©ɧ bọn họ không dám bước vào cánh cửa này!
Ai có thể chịu đựng được chuyện này chứ?
“Phá cánh cửa này cho tôi!”
Quách Long Đằng không chịu đựng được sự khinh thường này.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
“Rầm!”
Anh ta vừa ra lệnh, lập tức có vài vị cao thủ bước lên mạnh mẽ dỡ cánh cửa sắt của khu nhà quân đội xuống.
“Mấy người đúng là to gan, dám phá cánh cửa này, biết đây là đâu không?”
Phương Hào tức muốn hộc máu quát.
“Gâu gâu gâu…”
Mấy chú cảnh khuyển sủa to, thủ thế chuẩn bị xông lên.
Quách Phi Hùng sầm mặt, tức giận nói: “Người đâu, đi vào bắt Diệp Quân Lâm ra đây cho tôi!”
“Người nào cản, gϊếŧ người đó!”
“Rầm rầm rầm…”
Lập tức, Long Hổ vệ muốn xông vào ngay.
“Đứng lại, để tôi xem người nào dám!”
Phương Hào quát.
Nhưng quân nhân khác cũng đồng loạt hét lên.
“Có gì mà không dám? Xông vào gϊếŧ cho tôi!”
Quách Phi Hùng không coi đây là chuyện lớn.
“Biết đây là chỗ nào không? Vậy mà dám xông bậy vào?”
Phương Hào hét lớn: “Nơi này là khu nhà quân đội của quân khu, thuộc về khu vực cấm của quân sự! Các người đang xâm nhập bất hợp pháp! Đã phạm vào điều cấm kỵ!”
Một câu của Phương Hào làm cho đám Long Hổ vệ vốn đang tấn công lập tức dừng lại, ngơ ngác nhìn anh, thậm chí còn có một tia khϊếp đảm.
“Ầm!”
Tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang, làm cho mấy người Quách Phi Hùng hoảng sợ.
“Hiểu chưa!”
Đám người Quách Phi Hùng lập tức hiểu ra một việc.
Khi vừa bắt đầu bọn họ đã cảm thấy khí chất của mấy người Phương Hào rất khác lạ, có một cảm giác đặc biệt.
Nhưng không thể nói rõ đó là gì.
Những người này lại chỉ mặc một áo ba lỗ màu xanh lục.
Bây giờ dường như đã hiểu rõ.
Hình như những người này là quân nhân!
Đến cả mấy con chó kia cũng khác lạ.
Mẹ kiếp, đó là cảnh khuyển!
Trong chớp mắt, mấy người Quách Phi Hùng và Quách Long Đằng đều trở nên luống cuống.
Có vẻ như đây thật là khu nhà quân đội của quân khu.
Bọn họ gặp phải phiền phức lớn rồi.
Đặc biệt những người này đều là quân nhân cả.
Bọn họ phải làm cái gì đây?”
Nên xông vào trong? Hay là bỏ đi đây?
Bỏ đi là không thể nào !
Không thể ném mất mặt mũi nhà họ Quách được !
Quách Phi Hùng cười lạnh nói: “Các anh nói đây là khu nhà quân đội của quân khu thì chính là khu nhà quân đội của quân khu sao? Muốn dọa tôi à?”
“Nói cho anh biết, lập tức bảo Diệp Quân Lâm quỳ ra gặp tôi! Nếu không, tôi sẽ hủy hết chỗ này, làm cho tất cả mọi người đều chết hết!”
Quách Phi Hùng tức giận, nói.
Long Hổ vệ đã vào trạng thái chuẩn bị, chỉ cần ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ phá nát nơi này.
“Tôi sẽ cho các người một cơ hội cuối cùng!”
Phương Hào nói.
“Người đâu, xông vào bắt Diệp Quân Lâm cho tôi!”
Nhưng Quách Phi Hùng lại không hề cảm kích một chút nào.
Một câu này đã chọc giận Phương Hào, chọc giận mọi người.
“Mẹ kiếp, đám chó chết, dám gây sự ở địa bàn của ông đây!”
Phương Hào lấy di động ra, trực tiếp gọi vào một dãy số: “Alo, tôi là Phương Hào! Truyền mệnh lệnh của tôi… Tập hợp tất cả binh lính của đoàn Huyết Chiến, võ trang đầy đủ! Tới khu nhà quân đội ở quân khu Thành Tây, bảo vệ Côn Luân!”
Vương Quân cũng lấy điện thoại ra: “Alo, tôi là Vương Quân, nghe mệnh lệnh của tôi, tập kết một ngàn người đoàn Hổ, võ trang đầy đủ, tới khu nhà quân đội ở quân khu Thành Tây, bảo vệ Côn Luân!”
Trương Triết Hạo: “Alo, tôi là Trương Triết Hạo, tập kết mọi người đoàn Long, tới khu nhà quân đội ở quân khu Thành Tây, có nhiệm vụ tác chiến quan trọng!”
“Nghe mệnh lệnh của tôi, đoàn Liệp Ưng võ trang đầy đủ! Hỏa tốc tới đây!”
“Nghe mệnh lệnh của tôi, đoàn Dạ Lang võ trang đầy đủ! Hỏa tốc tới đây!”
“Nghe mệnh lệnh của tôi, đoàn Liệp Báo võ trang đầy đủ! Hỏa tốc tới đây!”
“Nghe ta mệnh lệnh, đoàn Thiết Ngưu võ trang đầy đủ! Hỏa tốc tới đây!"