“Bịch!”
Đồng thời có một vài người phi vào từ bên ngoài.
Có một dáng người cao lớn xuất hiện.
Chính là Diệp Quân Lâm.
Hơi thở của mọi người đều muốn ngừng lại.
“Chồng…”
Lý Tử Nhiễm thì thầm gọi.
Cho dù chưa nhận giấy kết hôn, nhưng trong cảm nhận của cô Diệp Quân Lâm vẫn là chồng cô.
“Có anh ở đây rồi vợ, không ai có thể ức hϊếp em!”
Diệp Quân Lâm ôm Lý Tử Nhiễm vào trong lòng.
“Ầm!”
Tất cả mọi người có mặt đều ngơ ngẩn.
Không dám tin nhìn hai người.
Nhất là đoàn người nhà họ Quách, vẻ mặt đỏ lên, cực kỳ khó coi.
Trong tiệc đính hôn nhà họ Quách, có một người đàn ông xa lạ chạy vào, còn ôm con dâu tương lai nhà họ Quách gọi là vợ.
Chuyện này bảo nhà họ Quách ném mặt mũi đi đâu?
Đây chính là nỗi nhục của nhà họ Quách đó!
Đường đường là mặt mũi nhà nhà họ Quách mà bị dẫm đạp lên mặt đất như vậy!
“Phù!”
Quách Long Đằng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại.
Với nhà họ Quách mà nói là mất hết mặt mũi.
Với anh ta mà nói, tương đương với việc đội cái nón xanh lên đầu.
Sau này Quách Long Đằng anh ta làm sao mà sống được đây?
Tất cả mọi người nhà họ Triệu cùng với nhà họ Lý đều trợn hết mắt lên.
Không ai ngờ rằng Diệp Quân Lâm và Lý Tử Nhiễm sẽ diễn ra một vở kịch như vậy cả.
Đây là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ cả bộ nhà họ Quách đó!
Vả một cái bốp vào mặt Quách Long Đằng!
Ngay trước mặt anh ta, nói với anh ta là người phụ nữ đính hôn với anh chính là vợ của tôi!
“Lộp bộp!”
Lòng Ngô Mộc Lan và mọi người đã trở nên nặng nề.
Thầm nghĩ sắp xảy ra chuyện rồi!
Sắp xảy ra chuyện lớn rồi!
“Ôi!”
Quách Phi Hùng thở dài một hơi.
Không thể nhẫn nhịn!
Nhất định không thể nhẫn nhịn!
Cho dù thế nào thì danh dự nhà họ Quách không thể bị tổn hại!
Cho dù có gϊếŧ sạch mọi người, chuyện này nhất định không được truyền đi!
Ông ta từ từ ngẩng đầu, nhìn về phía đám người Ngô Mộc Lan.
“Đây là do mấy người sắp xếp?”
Quách Phi Hùng hỏi, giọng điệu rất bình thản.
Hiển nhiên là đang cố gắng đè nén phẫn nộ.
“Ông Quách hiểu… Hiểu lầm rồi, không liên quan gì đến chúng tôi!”
“Vả lại, bọn họ thật sự ly hôn, giấy ly hôn cũng đều có!”
…
Ngô Mộc Lan cuống quít giải thích.
Nhà họ Triệu và nhà họ Lý đều sợ hãi.
Đắc tội nhà họ Quách.
Có khi hai nhà họ sẽ lập tức biến mất luôn.
Lý Văn Uyên và Triệu Nhã Lan đã tức muốn nổ phổi.
Gần như lần nào cũng đều là do Diệp Quân Lâm xông ra phá rối.
Trời sinh anh ra để quấy rồi đúng không?
“Bà nội, chúng cháu đã sớm nói thằng nhóc này không bao giờ mất đi suy nghĩ gian xảo, nên đuổi anh ta đi đi!”
“Giờ thì hay rồi, gây ra chuyện lớn thế này.”
Đám người Triệu Quân Phi tức giận quát lên.
Mấy người Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc cùng với Lý Thiên Hạo đều run lên cầm cập, hận không thể làm thịt Diệp Quân Lâm.
Đây không phải phá hỏng chuyện tốt sao?
Anh ta chính là tội đồ của nhà họ Triệu và nhà họ Lý!
Đáng bị ghim lên cột nhận mọi sỉ nhục!
“Ông Quách, tất cả đều là do Diệp Quân Lâm làm, không liên quan gì đến nhà họ Triệu hoặc nhà họ Lý cả!”
Mấy chục người ở đây đều đồng loạt chỉ về phía Diệp Quân Lâm.
Hai người Quách Phi Hùng và Quách Long Đằng nhìn về phía Diệp Quân Lâm.
“Anh không biết hôm nay Lý Tử Nhiễm đính hôn với con trai tôi sao?”
Quách Phi Hùng lạnh giọng hỏi.
Diệp Quân Lâm: “Biết.”
“Biết mà cậu còn dám tới? Còn gọi cô ta là vợ ? Cậu có ý gì? Muốn đến đây quấy rối sao?”
Giọng điệu Quách Phi Hùng đột nhiên vυ't cao, gần như là rít gào, dọa rất nhiều người hoảng sợ.
“Tôi chỉ muốn hỏi một câu, các người tổ chức tiệc đính hôn, có dò hỏi ý kiến của người khác không?”
Diệp Quân Lâm hỏi.
“Đương nhiên có hỏi, Tử Nhiễm đã đồng ý.”
Quách Long Đằng nói.
Ngô Mộc Lan, Triệu Kiến Quốc cũng lập tức phụ họa: “Đúng vậy, chúng ta dò hỏi rồi. Nếu như Tử Nhiễm không muốn thì sẽ không tới!”
Diệp Quân Lâm cười.
Anh nhìn về phía Lý Tử Nhiễm hỏi: “Được, vậy đứng trước mặt mọi người, anh hỏi em một câu: Em đồng ý gả cho anh ta sao? Đồng ý đính hôn với anh ta sao?”
“Hít!”
Chỉ trong chốc lát, tất cả đều khựng lại.