Bàn tay đang chuyển động phật châu của Lữ Chiến đột nhiên dừng lại, anh ta cười lạnh nói: "Ông còn chưa có tư cách biết!"
Quá ngông!
Cực kỳ ngông cuồng!
Thạch Thanh Sơn nở nụ cười: "Người trẻ tuổi không nên quá ngông cuồng, những cậu trai trẻ chết non trong mấy năm nay trên tay tôi cũng không chỉ đếm được hai bàn tay đâu!"
Trong đôi mắt lười biếng của Lữ Chiến đột nhiên bắn ra hai ánh sáng rực: "Thạch Thanh Sơn, tôi cho ông hai lựa chọn, thứ nhất là quỳ xuống đất nhận tôi là chủ nhân; thứ hai là chết!"
"Ồ!" Mọi người nghe xong thì đồng loạt hít mạnh một hơi.
Đã như vậy còn dám kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thạch Thanh Sơn?
Không sợ chết hay sao?
Thạch Thanh Sơn nở nụ cười.
Một tên thuộc hạ của Thạch Thanh Sơn lập tức gầm hét lên: "Mày là cái thá gì? Cũng dám nói lời ngông cuồng với đại ca tao?"
Anh ta vừa nói xong thì tên cao thủ áo trắng đeo mặt nạ bên cạnh Lữ Chiến đột nhiên trừng anh ta một cái.
Trong phút chốc, tên cao thủ đã hóa thành một ánh điện quang, xuất hiện ở trước mặt người nọ, giơ tay chém xuống, sau đó thì lập tức thu đao rồi quay trở lại bên cạnh Lữ Chiến.
Tốc độ của anh ta quá nhanh quá nhanh.
Mắt thường căn bản không thể bắt giữ được.
Mà trong mắt của mọi người, anh ta chỉ đứng tại chỗ, căn bản không động đậy gì cả.
Chỉ trừng mắt một cái mà thôi...
"Bịch bịch!"
Một cái đầu tròn vo rớt xuống đất, máu tươi lập tức văng ra bốn phía, người chung quanh đều bị vạ lây, bị dòng máu nóng bỏng bắn vào cả gương mặt...
Nhưng cảnh tượng máu me tiếp theo càng làm mọi người phải thót tim.
Chỉ nhìn thoáng qua mà đã mất đầu?
Đây là lần thứ hai Trương Nghiệp Phi và Trương Đông Húc nhìn thấy cảnh tượng này, nhưng họ vẫn cảm thấy rung động.
Sắc mặt Thạch Thanh Sơn thật nặng nề, ông ta thở dài: "Đao thật là nhanh!"
Ông ta là một trong những người không nhiều lắm ở giữa sân nhìn thấy anh ta xuất đao.
"Quỳ hay là chết?", Lữ Chiến hỏi.
"Hừ! Hỏi qua tụi tao chưa?"
Lúc này, hai đại cao thủ Tử Thú và Lang Vương xuất hiện.
Là hai tên đối thủ của chiến thần Diêm La và Diệp Quân Lâm.
Có hai đại cao thủ này ở đây, Thạch Thanh Sơn vẫn cực mạnh.
"Gϊếŧ bọn chúng!", Lữ Chiến ra lệnh một tiếng.
Hai cao thủ trắng đen đeo mặt nạ vọt tới.
Lang Vương và Tử Thú cũng ra tay.
Tốc độ của cao thủ đeo mặt nạ mặc áo trắng quá nhanh, còn nhanh hơn Lang Vương như loài sói hoang này.
Hai người lao lướt qua nhau.
Nhưng trên cổ của Lang Vương có thêm một vết máu thật mảnh.
"Bịch bịch!"
Ngay lập tức, Lang Vương ngã xuống mặt đất, đã mất mạng.
Cao thủ mặc áo đen đeo mặt nạ đang chống chọi trực diện với Tử Thú.
Tử Thú đánh một quyền vào ngực của cao thủ mặc áo đen đeo mặt nạ, anh cũng đánh một quyền vào ngực Tử Thú.
Cao thủ mặc áo đen đeo mặt nạ không có bất cứ chuyện gì, nhưng ngực của Tử Thú đột nhiên nổ tung ra...
Trong nháy mắt đó, hai cao thủ mạnh nhất dưới trướng của Thạch Thanh Sơn đã chết.
Hai cao thủ chưa từng thất bại trong sàn đấu sinh tử Châu Á lại yếu ớt như tờ giấy.
"Ồ!"
Giờ khắc này, tất cả mọi người hoảng sợ.
Ngay cả trăm tên cao thủ cách đấu phía sau Thạch Thanh Sơn cũng sợ đến choáng váng.
Hai người này mà không đấu lại được thì bọn họ càng không có khả năng!
Thạch Thanh Sơn cảm thấy thật rung động.
Ông ta không thể trêu vào người này!
"Không biết cậu đến Kim Lăng vì chuyện gì?", Thạch Thanh Sơn trấn định mà hỏi.
Lữ Chiến cười thật ngông nghênh: "Tôi muốn có được toàn bộ Kim Lăng! Nghe nói ông cực mạnh nên tôi tới tìm ông trước!"
"Ồ!", Thạch Thanh Sơn há to mồm thở hổn hển.
Tuy người này rất ngông cuồng, nhưng anh ta thật sự có thực lực!
"Tôi không phải đối thủ của cậu, tôi thừa nhận! Nhưng cậu muốn nuốt cả Kim Lăng thì không có khả năng!"
"Tại sao?", Lữ Chiến vẻ mặt tò mò.
"Bởi vì Kim Lăng không phải mảnh đất thị phi! Tôi khuyên cậu nên nhanh chóng rời đi Kim Lăng, bằng không cậu sẽ chết!", Thạch Thanh Sơn khuyên.
"Ha ha ha...", Lữ Chiến nở nụ cười.
Mấy tên thuộc hạ của anh ta cũng bật cười.
"Tôi thật sự không nói dối! Bởi vì thành phố Kim Lăng có một người cực kỳ mạnh, bất kể cậu có thân phận gì, cậu cũng không phải đối thủ của anh ta!"