Editor: Mettle
Trương Quốc Vũ cười: “Bố chờ con đâu, bố chỉ vừa mới ra cửa đứng thôi.”
“Được rồi, bố đi vào nhanh thôi. Hôm nay trời đầy mây, vừa lạnh vừa có gió. Kẻo bệnh cũ ở đầu gối của bố lại tái phát.” An Nhã Vi vừa lẩm bẩm vừa cầm mấy túi đồ ở trên xe xuống dưới.
“Biết rồi, để bố cầm giúp con.”
Trương Quốc Vũ đi đến, nói xong cầm hết đồ trong tay An Nhã Vi, xoay người đẩy cổng ra đi vào sân, An Nhã Vi lắc đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào theo.
An Nhã Vi cũng đã quen rồi, Trương Quốc Vũ luôn quá tốt bụng với người con dâu là cô, chỉ cần ở dưới mí mắt ông, An Nhã Vi làm cái gì ông cũng đều phải chủ động giúp đỡ, nếu nói được thì làm còn không nói được thì sẽ trực tiếp cướp làm.
Có đôi khi An Nhã Vi và Trương Độ Viễn cãi nhau nhỏ, chỉ cần Trương Quốc Vũ biết chắc chắn sẽ mắng Trương Độ Viễn xối xả, ngay cả Trương Độ Viễn không sai, chỉ là An Nhã Vi giận dỗi chuyện nhỏ nhặt cũng giống vậy.
Trương Quốc Vũ là một người thành thật, tính cách trung hậu, cho nên không phải hư tình giả ý, ông chính là muốn đối xử tốt với An Nhã Vi từ tận đáy lòng, nhưng con dâu cũng không phải là con gái nuôi từ nhỏ đến lớn, Trương Quốc Vũ cũng không thể quá tùy tiện với cô, ngày thường có việc nhỏ ông sẽ cố gắng giúp đỡ cô, che chở cho cô.
Đôi khi An Nhã Vi cũng rất ngại, cho nên cũng tận lực đối xử với Trương Độ Viễn giống như người thân của mình, làm một người con dâu hoặc là là một người con gái có hiếu.
“Ai dà, con mua nhiều đồ như thế làm cái gì, trong nhà cái gì cũng có mà.” Vào nhà, thấy tay Trương Độ Viễn xách theo mấy cái túi, người phụ nữ trung niên nhìn qua vẫn còn rất trẻ đang ngồi ở trên ghế mở miệng nói.
Người phụ nữ này đương nhiên chính là mẹ Trương Độ Viễn Lâm Tuệ Quân.
“Mẹ, đều là đồ nguyên liệu nấu cơm cả í mà.” An Nhã Vi đi tới, cười ha hả nói “Hơn nữa thứ con mua đều là những thứ mẹ thích ăn.”
Lâm Tuệ Quân chớp mắt hai lần, sau đó cúi đầu nhìn vào trong túi, An Nhã Vi tiếp tục nói: “Mẹ, không phải mẹ bị trật eo sao? Sao mẹ không lên trên giường nằm ạ?”
“Không nghiêm trọng như vậy đâu.” Trương Quốc Vũ xen vào nói: “Bị nhẹ thôi, nhưng bà ấy muốn bố hầu hạ bà ấy mấy ngày.”
Lâm Tuệ Quân lập tức trả lời: “Sao ông biết là không nghiêm trọng? Người đau cũng không phải ông, hơn nữa ông hầu hạ tôi cái gì? Việc nhà cũng không làm, nấu cơm thì nấu khó ăn muốn chết, còn có bản lĩnh đứng ở đây nói ra nói vào.”
Trương Quốc Vũ cười khổ một chút, bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi định dẫn bà đến nhà hàng cho bà ăn ngon như? Là chính bà không muốn ăn, làm thế nào cũng phải ăn giống như hằng ngày.”
“Không sao, nếu mẹ muốn ăn cơm nhà, thì khoảng thời gian này mỗi ngày con sẽ đến đây.”
Lâm Tuệ Quân nghe An Nhã Vi nói xong hai mắt lập tức tỏa sáng, vẻ mặt hưng phấn nhìn An Nhã Vi nói: “Nhã Vi, thật sao?”
An Nhã Vi cười cười: “Đương nhiên là thật, chỉ làm vài bữa cơm cho mẹ thôi mà, dù sao một mình con ở nhà cũng không có việc gì làm.”
“Tuệ Quân à, tuy Nhã Vi nói như thế, nhưng bà cũng đừng làm phiền con bé nhiều, chờ bà khỏi rồi thì chuyện gì mình nên làm thì vẫn nên tự mình làm, đừng để mỗi ngày bắt con bé phải chạy đi chạy lại giữa hai nhà.”
“Bố à, không sao con chủ yếu là muốn đến thăm hai người nhiều lần.”
Lâm Tuệ Quân liếc Trương Quốc Vũ một cái nói: “Đứng vậy, thường ngày không biết là ai cả ngày đều nhắc đến muốn gặp con trai con dâu, bây giờ có cơ hội có thể làm cho hai đứa đến nhiều rồi nhưng lại không muốn, từ khi nào ông bắt đầu giả vờ làm người tốt vậy.”
“Bà đừng nói bậy.” Trương Quốc Vũ bị Lâm Tuệ Quân nói đến đỏ mặt: “Ai, ai cả ngày nhắc đến?”
“Chính là ông, chính là ông, chính là ông.”
Nhìn Trương Quốc Vũ và Lâm Tuệ Quân “Ve vãn đánh yêu”, vẻ mặt An Nhã Vi vui mừng cười cười, đồng thời trong lòng cũng có chút hâm mộ, cô và Trương Độ Viễn đã rất lâu rồi chưa từng có cảm giác như vậy.
“Bố, mẹ, không còn sớm nữa, con đến phòng bếp bắt đầu chuẩn bị đây.”
An Nhã Vi sửa sang lại tâm trạng một chút, nói xong liền xoay người đi đến phòng bếp.
“Nhã Vi, bố giúp con.”
Trương Quốc Vũ bước nhanh đi theo, nhưng ông mới vừa đi đến phía sau An Nhã Vi, chân không cẩn thận bị vấp, cả người nhào vào An Nhã Vi, đồng thời theo bản năng giang hai tay ra, An Nhã Vi nghe thấy tiếng động quay đầu lại đã bị ôm chặt vào trong lòng ngực ông.