Editor: Mettle
“Thật là kì lạ.” An Nhã Vi lẩm bẩm một câu.
Bạch Vũ là bạn tốt nhất của An Nhã Vi, cũng là người bạn thân duy nhất của cô, hai người đã biết nhau rất nhiều năm, ở cùng nhau trong một cái phòng ngủ cùng trên một cái giường lâu như vậy, đối với, An Nhã Vi đều nhớ rõ rành mạch mỗi một chuyện trong quá khứ.
Cho nên lúc này An Nhã Vi mới không nhịn được cảm thấy kì lạ.
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Đây đúng thật là ảo tưởng của Tiểu Ngư đối với mình sao?”
An Nhã Vi nhìn Bạch Vũ đi vào sau đó khóa cửa nhà vệ sinh lại, sau đó chậm rãi cúi đầu.
“Không phải là hệ thống nhầm chứ?”
An Nhã Vi vẫn không chịu tin bạn tốt nhất của mình sẽ sinh ra ảo tưởng với mình, tâm tư hỗn loạn ngây ngốc một thời gian, tiếng nước trong phòng vệ sinh dần dần dừng lại, qua gần năm sáu phút, Bạch Vũ mở cửa đi từ bên trong ra.
Quả nhiên, lúc Bạch Vũ từ trong nhà vệ sinh đi ra đã mặc xong áo ngủ sạch sẽ.
“Còn chưa đến 9 giờ nữa.” Bạch Vũ nhìn thời gian: “Dù sao cũng không có chuyện gì làm, hôm nay đi ngủ sớm một chút đi.”
Bạch Vũ ngã vào trên giường, sau đó quay đầu nhìn về phía An Nhã Vi nói: “Nhã Vi, mày không ngủ à?”
An Nhã Vi cúi đầu nhìn lướt qua, trên người cô chỉ mặc áo ngực quần đùi, hiển nhiên cũng vừa mới tắm xong chưa lâu, cô do dự một chút, sau đó mở miệng lên tiếng, đứng dậy đi đến mép giường.
“Tiểu Ngư, mày mặc quần áo ngủ như vậy thật sự không cảm thấy nóng à?” An Nhã Vi nằm xuống bên cạnh Bạch Vũ nói.
Bạch Vũ cười cười trả lời: “Không, nhiệt độ hôm nay cũng không cao lắm, tao không cảm thấy nóng. À đúng rồi Nhã Vi, không phải hôm nay mày đã hẹn dẫn Trương Độ Viễn về nhà gặp bố mẹ cậu lần đầu tiên sao? Rốt cuộc bởi vì có chuyện gì mà không đi vậy?”
An Nhã Vi nghe đến đó, sắc mặt xuất hiện một tia khác thường.
Lần đầu tiên cô dẫn Trương Độ Viễn về nhà gặp bố mẹ là khi cô đã tốt nghiệp, cô và Bạch Vũ đều vừa mới bắt đầu công việc, vẫn cứ ở cùng một chỗ, nhưng lần đầu tiên cô dẫn Trương Độ Viễn về nhà cũng không gặp chuyện gì ngoài ý muốn, đêm đó hai người còn ở lại nhà cô qua đêm nữa, cô cũng không về phòng trọ cô và Bạch Vũ cùng thuê.
Xem ra ở bên trong ảo tưởng của Bạch Vũ, An Nhã Vi không thành công dẫn Trương Độ Viễn về nhà ra mắt bố mẹ.
“Trương Độ Viễn bận việc, nên tạm thời hủy bỏ à?”
An Nhã Vi im lặng một chút, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái, men theo lời Bạch Vũ nói: “Ừ, chuyện công việc nên không còn cách nào khác .”
“Không sao, Nhã Vi, hôm nào lại dẫn anh ta về là được.”
“Ừ.”
Không khí yên lặng trong chốc lát, Bạch Vũ lại lần nữa mở miệng nói: “Nhã Vi, có phải mày không muốn lấy Trương Độ Viễn không?”
An Nhã Vi giật mình, nhất thời không trả lời.
“Mày dẫn anh ta về gặp bố mẹ cậu chắc là đã định lấy anh ta rồi.”
Bạch Vũ dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Nhã Vi, tao thường xuyên làm trò trước mặt cậu nói xấu Trương Độ Viễn nên mày cũng biết, không phải tao thật sự không thích anh ta, nhưng nếu đây là quyết định của mày, tao sẽ ủng hộ mày.”
An Nhã Vi hơi nghiêng người, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay Bạch Vũ: “Tiểu Ngư, cảm ơn cậu.”
“Cậu có thể đồng ý với tao một chuyện không? Trước khi mày kết hôn với Trương Độ Viễn đừng dọn đi.”
Bạch Vũ nói xong ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt gần như khẩn cầu nhìn An Nhã Vi.
Trong lòng An Nhã Vi hơi chấn động một chút, nếu cô không nhớ nhầm, Bạch Vũ chưa từng nói những lời này với cô, cũng chưa từng để lộ ra suy nghĩ như vậy, hơn nữa khi An Nhã Vi dẫn Trương Độ Viễn về nhà ra mắt cha mẹ thì chưa đến một tháng, cô đã dọn ra khỏi Bạch Vũ và cô cùng thuê, bắt đầu ở chung với Trương Độ Viễn.
“Nhã Vi, hai người chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ trước được không?”
Giọng Bạch Vũ nhẹ nhàng run run, ánh mắt nhu nhược làm người khác không đành lòng từ chối, không biết chuyện gì đang xảy ra, An Nhã Vi ngơ ngác gật đầu, đồng ý nói: “Ừ, tao đồng ý với mày.”
“Thật tốt quá!”
Bạch Vũ nghe An Nhã Vi trả lời xong lập tức hưng phấn, trực tiếp giang hai tay ôm lấy An Nhã Vi, thậm chí toàn bộ cơ thể đều dán lên trên người cô.
An Nhã Vi cũng theo bản năng ôm lấy Bạch Vũ, cảm giác người cô truyền đến nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, vẻ mặt bắt đầu trở nên phức tạp.
Tiểu Ngư nó…… không phải thích mình thật chứ……
Trong lòng An Nhã Vi âm thầm nói, trong lòng cô có một tư vị nói không nên lời, lúc suy nghĩ cô trở nên càng ngày càng hỗn loạn, đùi Bạch Vũ nhẹ nhàng cọ xát lên trên đùi cô, An Nhã Vi bỗng nhiên cảm giác được giữa hai chân Bạch Vũ tựa như đang kẹp một đồ vật cứng rắn.
“Tiểu Ngư, có phải trong quần mày có vật gì không?”