Editor: MettleAn Nhã Vi nói liền cúi đầu, lại chôn mặt vào giữa hai chân Vương Tuyết Phong một lần nữa, há mồm ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ của bé.
“Ưʍ.” Vương Tuyết Phong hừ một tiếng, theo bản năng kẹp chặt đùi.
An Nhã Vi phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ bé nhỏ non nớt của Vương Tuyết Phong, tuy đã cảm nhận dư vị của cao trào một lần rồi, nhưng Vương Tuyết Phong rất nhanh đã hưng phấn lại, ánh mắt bé dần dần mê ly, phát ra vài tiếng rêи ɾỉ theo tiếng hít thở.
An Nhã Vi không ngẩng đầu lên, đôi tay dán ở trên đùi Vương Tuyết Phong, sau đó âu yếm, sờ soạng lên trên, chưa đến bao lâu đã tìm được ngực bé, nắm lấy hai đầṳ ѵú nhỏ của Vương Tuyết Phong.
Dươиɠ ѵậŧ và hai đầṳ ѵú đồng thời sinh ra kɧoáı ©ảʍ, cả người Vương Tuyết Phong bắt đầu run rẩy nhẹ nhàng, bé nhắm mắt lại, nhăn lông mày nhích tới nhích lui.
“Á…… A…… A…… A……”
An Nhã Vi dùng môi loát bao bì Vương Tuyết Phong càng lúc càng nhanh, theo tiếng hít thở thô nặng, Vương Tuyết Phong không nhịn được nhẹ nhàng kêu to lên.
“A…… Dì Nhã…… Nhã Vi…… A……”
Tiếng của Vương Tuyết Phong đột nhiên im bặt, cả người đột nhiên co rút lại, đồng thời run rẩy cao trào.
Trong miệng An Nhã Vi vẫn ngậm dươиɠ ѵậŧ, nhưng lúc này cô đã dừng động tác lại, ngẩng đầu lên nhìn mặt Vương Tuyết Phong.
Nhìn vẻ mặt Vương Tuyết Phong đã đạt đến cao trào vừa say mê vừa thẹn thùng mà cố kìm nén kɧoáı ©ảʍ lại, trong lòng An Nhã Vi có một cảm giác thỏa mãn khó lòng giải thích được, đặc biệt là lúc này trên người Vương Tuyết Phong vẫn dính đầy nướ© ŧıểυ của An Nhã Vi, điều này làm cho cô sinh ra một kɧoáı ©ảʍ tâm lý đặc biệt.
Hô hấp của Vương Tuyết Phong dần dần vững vàng lại, bé nuốt một ngụm nước bọt, tứ chi xụi lơ ở trên giường, như là bị rút đi hết sức lực.
“Thoải mái không Tiểu Phong?” An Nhã Vi ngồi dậy, tay nhẹ nhàng vuốt ve ở trên người Vương Tuyết Phong nói.
Vương Tuyết Phong đỏ mặt, ngơ ngác gật đầu: “Dạ, thoải mái ạ.”
An Nhã Vi cười cười, không nói nữa, cô nhìn thoáng qua màn hình trước mặt, lúc này bà Vương đã thủ da^ʍ đạt đến cao trào quần áo xộc xệch dựa vào khung cửa, cả người mềm như bông, hai mắt nhìn chằm chằm cô và Vương Tuyết Phong trên giường đến si ngốc.
Yên lặng nhìn bà Vương vài giây, An Nhã Vi lại cúi đầu, đến càng gần mặt Vương Tuyết Phong.
“Dì Nhã…… Nhã Vi……”
Vương Tuyết Phong ngơ ngác mà nhìn An Nhã Vi đã dán vào trước mặt mình, An Nhã Vi nhếch khóe miệng lên, sau đó hé môi, nhẹ nhàng hôn lên miệng Vương Tuyết Phong.
Lúc này, cảnh tượng xung quanh thay đổi, trong nháy mắt Vương Tuyết Phong trước người và bà Vương ngoài cửa đều biến mất, An Nhã Vi hoảng hốt một lúc, sau đó vào trong nhà.
“Kết thúc rồi sao?” An Nhã Vi sửng sốt trong chốc lát, qua vài giây mới hồi phục tinh thần lại.
Cô xoay người, tứ chi An Nhã Vi cứng đờ đi vào trong phòng khách, chậm rãi ngồi xuống, sau đó thở dài, cảm giác giống như vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi thế giới ảo tưởng vừa rồi.
“Rốt cuộc vừa nãy mình đã làm cái gì, sao mình lại làm như thế với Tiểu Phong……”
“Ngay cả trong ảo tưởng…… Mình cũng…… Mình……”
An Nhã Vi cúi đầu, vẻ mặt có chút áy náy, tuy cô đã mơ mơ hồ hồ cảm nhận được, chỉ cần đi vào trong thế giới ảo tưởng, tư duy và cảm nhận của cô đều khác biệt với hiện thực, nhưng hành vi ấu da^ʍ một đứa bé trai mười tuổi làm An Nhã Vi cảm thấy không thoải mái.
“Haizz……”
An Nhã Vi thở dài, ngay lúc này, điện thoại của cô bỗng nhiên vang lên.
Nghe thấy tiếng chuông di động, An Nhã Vi hít sâu một hơi, nỗ lực lên tinh thần, cầm lấy di động nhìn, người gọi điện thoại là bạn tốt nhất của cô Bạch Vũ.
Nhìn thấy tên người gọi hiện lên, An Nhã Vi cười cười, biểu cảm trên mặt cũng nhẹ nhàng hơn một chút, cô nhận điện thoại nói: “Có chuyện gì không? Sao mà hôm nay tự dưng gọi điện thoại cho tao vậy?”