Editor: Sườn xào chua ngọt
An Nhã Vi nói càng ngày càng dâʍ đãиɠ, thậm chí còn dâʍ đãиɠ hơn cả đám người Lý Cường cưỡиɠ ɧϊếp cô trong ảo tưởng của Trương Độ Viễn
“Sướиɠ quá…… Ư…… Á…… Thoải mái chết mất……”
Vòng eo An Nhã Vi đong đưa càng lúc càng nhanh, tiểu huyệt tựa như bắt đầu đè cọ xát lên trên mặt Vương Tuyết Phong.
Tuy Vương Tuyết Phong vẫn còn lè lưỡi ra, nhưng chóp mũi bé càng ngày càng bị tiểu huyệt An Nhã Vi đè ép, cọ xát, hơn nữa càng có nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ chảy lên trên mặt bé, dần dần hô hấp của Vương Tuyết Phong có một chút khó khăn.
“Ô…… Ô ô……”
Vương Tuyết Phong không nhịn được phát ra từng tiếng kháng cự, nhưng An Nhã Vi đang hưng phấn không nghe thấy, đè chặt đầu Vương Tuyết Phong lại, tiếp tục cọ xát bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© lên trên mặt bé.
“Sướиɠ quá…… Sướиɠ quá…… Tiểu Phong…… A…… Dì muốn cao trào……”
“Ưm!”
An Nhã Vi đột nhiên chấn động, trong nháy mắt cả người dừng lại, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đè lên trên mặt Vương Tuyết Phong, ngay sau đó hai chân bắt đầu run rẩy.
“A…… Á…… Á…… Á……”
An Nhã Vi cong người, hơi hơi híp mắt, mặt ửng hồng, trong tiếng thở dốc dồn dập phát ra từng tiếng rêи ɾỉ.
Cứ như vậy, An Nhã Vi cao trào ở trên mặt Vương Tuyết Phong.
Bà Vương trơ mắt nhìn một màn này lại nuốt nước bọt, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, bà nghiêng người ra trước, hai mắt dán chặt vào khe cửa, sau đó nâng đôi tay lên, bắt đầu sờ bộ ngực nổi lên của mình.
An Nhã Vi nhìn thấy bà Vương bắt đầu tự sờ ngực mình qua màn hình trước mắt, kɧoáı ©ảʍ cao trào tựa như càng thêm mãnh liệt hơn, ước chừng qua nửa phút, kɧoáı ©ảʍ cao trào mới dần dần rút đi.
An Nhã Vi xê dịch người ra sau, cuối cùng bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© cũng rời khỏi mặt Vương Tuyết Phong, sau đó An Nhã Vi dùng tay níu chặt bả vai Vương Tuyết Phong, có chút vô lực ôm bé.
Vương Tuyết Phong giương mở miệng, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, cả khuôn mặt bé ướt nhẹp, dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra từ âʍ đa͙σ An Nhã Vi.
An Nhã Vi chậm rì rì ngẩng đầu lên, nhìn thấy đôi mắt Vương Tuyết Phong hơi đỏ lên, cô nuốt nước bọt nói: “Xin lỗi Tiểu Phong, lúc nãy dì thoải mái quá, cho nên không nhịn được vẫn luôn ở trên mặt cháu……”
“Không sao đâu dì.” Vương Tuyết Phong nâng tay lên lau đôi mắt, yếu ớt nói.
An Nhã Vi cười: “Tiểu Phong, trên mặt cháu đều là dâʍ ŧᏂủy̠ của dì đấy, chỗ đó của dì chảy nhiều nước không?”
“Không nhiều.” Vương Tuyết Phong lắc đầu, hơi xấu hổ nói “Tiểu Phong đi tiểu còn nhiều hơn dì.”
An Nhã Vi nghe Vương Tuyết Phong nói xong sửng sốt một chút, sau đó không nhịn được cười phụt một tiếng, dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ trán Vương Tuyết Phong một chút cái nói: “Ngốc quá, nước chảy ra từ nơi đó của dì không phải là nướ© ŧıểυ.”
“Không phải nướ© ŧıểυ ạ? Không phải là nướ© ŧıểυ thì là cái gì?”
An Nhã Vi trả lời: “Là lúc dì cảm thấy rất vui vẻ nó sẽ chảy ra, vừa rồi Tiểu Phong liếʍ khiến dì rất vui vẻ, rất thoải mái, cho nên tiểu huyệt của dì liền chảy ra mấy thứ này.”
Vương Tuyết Phong cái hiểu cái không gật đầu, nhưng sau đó bé lại nghi hoặc nói: “Dì Vi Vi, là chỉ có lúc con gái vui vẻ mới có thể chảy ra nước như vậy hả? Tiểu Phong không có cái động nhỏ như dì.”
“Không phải chỉ có con gái mới có thể nước nha, Tiểu Phong, con trai cũng có, chẳng qua là không nhiều như con gái thôi.”
An Nhã Vi nói cúi đầu, dùng ngón tay chỉ trym nhỏ của Vương Tuyết Phong.
“Nước của con trai chảy ra từ chỗ này, cùng chỗ đi tiểu.”
Vương Tuyết Phong nghe xong càng thêm nghi hoặc: “Là như nào dì Vi Vi? Tiểu Phong giống như tiểu nhưng lại không phải tiểu ạ, nhưng cháu chưa bao giờ chảy ra nước khác cho dù Tiểu Phong vui vẻ đến như thế nào cũng chưa từng chảy ra.”
“Đó là bởi vì cháu còn quá nhỏ, chờ khi cháu lớn lên một chút nữa, trym nhỏ của cháu có thể chảy ra loại nước này.”
An Nhã Vi nói chuyện, lại cười hì hì nhìn Vương Tuyết Phong một cái.
“Hơn nữa nói cháu là đồ ngốc cũng không sai nha, vui vẻ lúc nãy dì nói, không giống vui vẻ ngày thường của cháu.”
Vẻ mặt Vương Tuyết Phong càng ngày càng hoang mang: “Dì Vi Vi, theo dì vui vẻ là cảm giác gì?”
Nghe Vương Tuyết Phong nói xong, An Nhã Vi lại nhìn thoáng qua bà Vương đang tự xoa ngực mình bên trong màn hình, sau đó nhếch khóe miệng lên, quay đầu lại duỗi tay sờ trym nhỏ của Vương Tuyết Phong.
“Tiểu Phong, dì làm cho cháu cảm nhận được một chút sự vui vẻ này được không?”