Trương Độ Viễn dừng bước chân, quay đầu nhìn An Nhã Vi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu một cái: “Ừ.”
“Sao hôm nay anh về sớm thế? Em còn tưởng anh ăn tối ở ngoài xong mới về cơ.” An Nhã Vi nói xong xoay người đi xuống bếp, “Anh muốn ăn gì? Để em làm cho anh ăn.”
“Không cần.” Trương Độ Viễn mở miệng cản “Lúc trưa anh ăn quá nhiều nên bây giờ không đói.”
An Nhã Vi nghe xong quay đầu lại nói: “Anh vẫn nên ăn chút gì đi, không ngủ rồi lại đói.”
“Không sao, bây giờ anh đi tắm, hôm nay anh hơi mệt, anh muốn lên giường ngủ sớm một chút.”
Trương Độ Viễn nói xong lời nói liền quay người về phòng, để lại An Nhã Vi đứng một mình ở giữa nhà giống ngày thường.
Nhìn cửa phòng chậm rãi đóng lại, An Nhã Vi hơi vô lực thở dài. Cô đã quen với phản ứng như vừa rồi của Trương Độ Viễn.
Lúc đi làm vội vàng không có thời gian, khi có thời gian lại quá mệt, không có thời gian để nói chuyện với cô.
An Nhã Vi không muốn cãi nhau vì chuyện này, cô biết chồng mình làm việc vất vả, cũng biết ngoài thời gian làm việc ở ngoài anh muốn dùng để nghỉ ngơi, yêu cầu của cô cũng không nhiều, cô chỉ hy vọng thời gian Trương Độ Viễn ở cùng cô là lúc anh thả lỏng, nghỉ ngơi.
Hai người có thể cùng nhau ăn cơm, tâm sự, nếu còn (*)tinh lực thì có thể duy trì tần suất sinh hoạt vợ chồng bình thường, nhưng bây giờ đừng nói đến sinh hoạt vợ chồng, ngay cả ở thời gian cơm cùng nhau ăn, nói chuyện cũng đều là chuyện xa xỉ.(*) Tinh lực: Tinh thần và thể lực
Nếu sớm biết rằng sẽ có cuộc sống như vậy, An Nhã Vi tuyệt đối sẽ không chọn từ bỏ công việc của mình.
“Không ăn thì mình tự làm tự ăn.”
An Nhã Vi nói xong tiếp tục đi vào bếp, làm chút đồ ăn đơn giản để lấp đầy bụng.
Cơm nước xong xuôi, An Nhã Vi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, trong phòng tối tăm, chỉ có ánh sáng của đèn ngủ, lúc này Trương Độ Viễn đã tắm xong lên giường ngủ rồi.
An Nhã Vi nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa đóng cửa lại, đi tới mép giường, lẳng lặng nhìn Trương Độ Viễn đã nhắm hai mắt lại, sau đó há mồm lẩm bẩm một mình: “Ngủ nhanh như vậy, chắc chắn mệt thật.”
“Haizz……”
An Nhã Vi nhẹ nhàng thở dài, kéo chăn cho Trương Độ Viễn, sau đó đứng thẳng dậy, bắt đầu chậm rì rì cởϊ qυầи áo trên người ra.
Lúc An Nhã Vi xoay người muốn đi vào phòng vệ sinh, trước mắt lại lần nữa biến thành một mảng đen nhánh, sau đó An Nhã Vi trước mắt lại xuất hiện một hình ảnh.
An Nhã Vi vẫn còn ở trong phòng, nhưng cô đang đứng ở mép giường lại thành nằm ở trên giường, quần áo trên người chưa cởi hẳn ra cũng biến mất, biến thành một bộ váy ngủ hai dây gợi cảm màu tím.
Sao lại như vậy? An Nhã Vi mở to hai mắt, vẻ mặt khẩn trương.
“Hoan nghênh người sử dụng hệ thống An Nhã Vi tiến vào thế giới ảo tưởng của chồng Trương Độ Viễn.”
Quả nhiên lại đến nữa!
An Nhã Vi hít sâu một hơi, cưỡng ép mình lên tinh thần.
“Lần này là ảo tưởng của Độ Viễn hả?” An Nhã Vi chống người ngồi dậy, Trương Độ Viễn nằm ở bên cạnh An Nhã Vi, nghiêng người, hơi thở đều đều, chắc là vẫn đang ngủ say.
“Chồng mình sẽ có ảo tưởng gì đây? Lâu rồi không làm, sắp biến cmn thành lãnh đạm rồi.”
An Nhã Vi nhìn Trương Độ Viễn, miệng nhỏ giọng chửi bậy, đúng lúc này bên ngoài phòng khách bỗng nhiên vang lên một loạt tiếng bước chân rõ ràng.
Khi nghe được tiếng bước chân An Nhã Vi sửng sốt một chút, sau đó cô theo bản năng khẩn trương, có lẽ là bởi vì lúc này khung cảnh xung quanh thật sự quá chân thật, An Nhã Vi tạm thời đã quên mình đang ở bên trong thế giới ảo tưởng.
An Nhã Vi đẩy Trương Độ Viễn bên người vài cái, đồng thời hạ giọng hô: “Độ Viễn, dậy nhanh nhanh!”