Chuyển Sinh Với Sức Mạnh OP

Chương 73: BỐ VỢ.

-tên sở khanh!! Ngươi...ngươi làm gì con ta rồi?? Tại sao ngươi biết tên thật của nó??-

-à thì....ờm.....thế tại sao ông lại dặn con ông giả trai??? Ông có sở thích bệnh hoạn vậy?-

-cái này...nó là chuyện gia đình. Không liên quan đến ngươi. Vậy sao ngươi biết nó là con gái?? Ngươi đã làm gì???-

-đây là Lucia đã nói cho tôi. Đừng có đổ lỗi.-

-hả? Thật sao Lucia? Con nói cho hắn sao? Tại sao con lại làm thế? Nó ép con đúng không?-ông ta quay sang Lucia,tìm kiếm câu trả lời.

-à....không....là con tự nguyện nói cho anh ấy.-

-tại sao? Cha đã dặn là không được nói cho ai cơ mà. Sao con lại nói cho hắn?-

-tại vì...tại vì...con...ờm...con yêu anh ấy.-

-cái....gì....hắn ư? Tên hỗn xược này ư???.....ha...haha.....HAHAHAHA-ông ta đột nhiên cười phá lên .

-ể??-hai chúng tôi nhìn nhau bối rối.

-hiểu rồi....ngươi....ngươi....*hức* ngươi liệu mà.....mà *hức* chăm sóc con gái ta cẩn thận. *hức* ngươi mà để cho nó *hức* buồn thì *hức* chết với ta.-ông ta sụt sịt khóc.

-ờm....vâng?-tôi thật sự không biết trả lời sao giờ.

-thưa ngài,đại đội trưởng muốn ngài và đại chỉ huy ra chiến trư...ể? Ngài đang khóc hả?-một anh lính chạy ra,định thông báo cho chúng tôi thì khựng lại khi thấy giọt nước mắt trên mi của ông bố vợ tôi.

-không...làm gì có. Đây....đây là....à! Là thuốc nhỏ mắt thôi. Đúng,là thuốc nhỏ mắt thôi.-ông ta vội vã lau nước mắt đi.

-vậy ngươi dẫn đường đi.-tôi giải vây cho ông ta.

-à..vâng.-anh ta nói rồi quay đầu,bước đều.

Theo sau anh ta,chúng tôi từ từ bước ra tiền tuyến. Những quân dưới trướng tôi cũng nhanh chóng chuẩn bị rồi đi theo sau. Vô số lời bàn tán được quăng vào người mới là tôi,cả tốt và xấu đều có.

Đi sâu vào lòng cuộc chiến,những tiếng bom đạn và la hét ngày càng rõ hơn,khuôn mặt của mọi người ngày càng căng,ở xa có thể nhìn thấy những máy bay bắt đầu thả bom những cột khói khổng lồ bay lên không khí. Ngay cả dưới chân tôi cũng vô cùng nhấp nhô,không hề bằng phẳng,chứng tỏ trước đây,chúng ta đã bị đẩy lùi đến tận đây.

Tôi đã đến gần để có thể thấy cuộc chiến đang xảy ra,người elf với mana cao bẩm sinh của họ đang đối đầu với công nghệ đặc biệt cao của con người. Không ai chịu ai,dù có súng nổ có đạn bắn nhưng lại chả ai ngã xuống cả,công nhận giáp ở đây tốt thật.

Dù tôi ở tầm của cuộc chiến nhưng không thứ gì có thể chạm đến đây. Đó là vì bộ lực từ trường liên tục được nạp vào để giữ an toàn cho chỗ này. Ở đằng xa,tôi có thể thấy bóng dáng ai đó vô cùng quen. Đó là....là anh đại đội trưởng 2 tháng trước.

-ok....đến giờ làm việc rồi. Cầm lấy hộ anh.-tôi nói rồi cởϊ áσ khoác,đưa cho Lucia.

-ể? Anh đi một mình sao? Không thể nào,anh không thể đánh bại hết bọn họ đâu. Để em đi với.-

-yên tâm,..anh có cách giải quyết của mình...MỌI NGƯỜI CŨNG VẬY,Ở LẠI ĐÂY,ĐỂ TÔI CHO MỌI NGƯỜI THẤY!!-tôi nói to,để mọi người biết phải làm gì.

Dứt câu,tôi quay về phía cuộc chiến,nhún chận phát,tôi lao lên trời rồi lao thẳng vào lòng cuộc chiến,nơi ranh giới của cuộc chiến được phân biệt rõ ràng,tạo ra một cái hỗ to đùng,làm tất cả bọn họ choáng váng rồi ngã xuống,đồng thời nhìn vì về phía tôi.

-tất cả mọi người,lui lại đi. Cả anh nữa,đại đội trưởng-san. Ở đây để tôi.-tôi nói bình thường,nhưng đủ để vang vọng cho cả trận địa nghe vì nó đang rất yên lặng.

Tôi đã biết anh ta có gì đó rất đặc biệt. Trong suốt cả cuộc chiến,anh ta chả gϊếŧ ai cả,anh ta chỉ đánh ngất họ rồi thảy họ về phía đồng đội của họ. Nhưng tại sao anh ta phải làm thế? Chắc hẳn phải có động lực gì đó. Ở nơi khói bụi mù mịt thế này,không thể nào anh ta làm thế vì thích được.

Anh ta định phản bác,nhưng khi hấy ánh mắt kiên định của tôi,anh at đơn giản là gật đầu rồi ra lệnh cho bọn họ lui xuống. Tuy muốn thắc mắc nhưng...lệnh là lệnh,họ buộc phải lui đi.

Sau khi đã xác nhận họ lui về,tôi quay sang lũ elf đang thủ thế,lấy lại tinh thần,đồng loạt hướng ánh mắt về phía tôi. Tôi thì bẻ tay,khởi động khớp chân.

-được rồi,nghe tôi nói này. Khi tôi đánh bay,đừng có lên lại tiền tuyến. Tôi sẽ để các người sống. Vậy nhớ nhá. Tôi lên đây.-sau khi nố thế,bộ giáp của tôi hiện ra,bám vào cơ thể tôi nhưng không che mặt.

Như lời hứa,tôi điều chỉnh sức mạnh vừa đủ để đánh bay họ nhưng không làm hại đến tính mạng. Vì bộ giáp có thể ngáng đường,tôi truyền tý mana vào trong nắm đấm của tôi,làm nhiễu loạn mana của bộ giáp và thêm vào hệ lôi để làm họ bất động một thời gian.

Tôi đấm họ bay thẳng về nơi trú của họ. Cứ liên tục như thế. Họ cứ bắn tôi nhưng tôi không thèm tránh mà gạt hết chúng ra khỏi đường của tôi. Liên tục xông lên,tôi hạ từng người một. Tỉnh thoảnh,tôi thấy một xác chết của elf,tôi cầm lên,dùng {revive} lên họ rồi ném họ trở lại,khéo léo cho bọn họ không thấy.

Sau vài chục phút,tôi đã dọn được 2/3 đội hình của họ. Có thể nhanh hơn nhưng thế thì làm họ chết mất. Tôi cũng đã đẩy lùi được gần hết chỗ đứng của họ rồi.

Đang mải đấm,tôi cảm nhận một thứ gì đó đang tiến đến tôi với tốc độ cao. Đó là mộ quả tên lửa mana. Nó đến từ phía chúng tôi. Nhanh tay bắt lấy,nó bị chặn đứng khi tôi cầm vào thân nó trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

Cầm lấy quả tên lửa trong tay,tôi quay lại phía đồng đội của mình,đó là một người lính. Tôi bóp chặt quả tên lửa,làm nó nổ trên tay tôi.

-tôi đã bảo không được tham gia mà! Chỗ nào trong câu nói đó mà các người không hiểu hả!!!?!-tôi quát lên.

-...-bọn họ chú ý vào quả tên lửa vừa bị bóp nổ trên tay tôi,giờ đang ở dưới đât hơn là lời nói của tôi.

Quay lưng về phía họ,tôi tiếp tục công việc từ nãy đến giờ của mình là đánh bay hết tất cả bọn họ. Được thêm vài chục phút nữa,tôi giải quyết được phần còn lại làm bọn họ gieo mừng trong vui sướиɠ.

Theo như lời hữa,tôi quay đầu lại,hướng về phía quân mình dùng hồi phục lên mọi người cùng những xác chết,làm họ bật dậy. Sau đó thản nhiên bước lại khu của mình.

-hôm nay thế là đủ rồi,mọi người về đi.-

-ể? Nhưng thưa ngài,nếu chúng ta lùi lại thì bọn chúng sẽ lấn lên mất.-họ phản bác.

-ĐỂ BÙ LẠI CHO VIỆC TA KHÔNG Gϊếŧ AI TRONG CÁC NGƯƠI HÔM NAY,HÃY VỀ ĐI. CHÚNG TA CŨNG SẼ RÚT QUÂN!! HÔM NAY THẾ LÀ ĐỦ RỒI.-tôi quay về phía bọ họ rồi nói to.

-thưa ngài...tôi không nghĩ thế là đủ..-

-không nói nhiều,tất cả rút quân.-

-nhưng.....-

-tất cả rút quân!!!-tôi nhấn mạnh rồi lườm bọn họ,bắt họ phải làm theo.

Theo lời nói của tôi,bọn họ bắt đàu thu dọn rồi đi về. Cả người elf cũng đang là theo,rút quân. Lần đầu tiên trong gần 1 thập kỉ,chúng ta không phải đấu tranh.

-ể? Anh đi đâu vậy đại đội trưởng-san?-tôi để ý anh ta.

-cứ kệ anh ấy đi. Anh ấy vẫn hay mất tích vậy lắm.-người khác nói với tôi.

Tôi cũng không để ý đến anh ta chi lắn nên thế nào cũng được. Tôi cùng Lucia thu dọn rồi trở lại phòng của mình. Có nghĩa là ở chỗ elf.ôm Lucia,tôi dịch chuyển về khách sạn,nơi mọi người vẫn đang vui vẻ chơi với nhau.

-Natsumi-san!! Em phát hiện ra mảnh ghép rồi.-Ayane nói rồi chạy về phía tôi.

-thiệt hả? Ở đâu vậy?-tôi bất ngờ. Có lẽ lần nãy sẽ giải quyết nhanh.

-nó ở phía tây trong một cáu hang động. Hình như địa hình ở đấy hơi khổ sở. Toàn ổ gà,có cả mảnh bom xe cộ văng tứ tung nữa.-cổ nói.

-hể? Đó là chỗ trận chiến xảy ra mà. Sao anh lại khoing cảm nhận được nó nhỉ?-

-em cũng vậy. Khi anh vừa về thì em bỗng cảm thấy nó. Nó rất mạnh mẽ. Cứ như thể nó được sinh ra vậy.-

-vậy thì anh đi một lúc. Các em ở đây nhá.-

-vâng!!!-mấy ẻm đồng thanh.

Ngay lập tức,tôi dịch chuyển ra chiến trường vừa nãy,đúng như thế,ở đây không còn người nào. Lần đầu tiên mà tôi có thể thấy toàn cảnh nơi diễn ra trận chiến. Nó....nhìn chả dễ chịu chút nào. Như một vụ oanh tạc vừa xảy ra vậy...mà còn hơn cả vùng oanh tạc.

Và...ồ,tôi cảm thấy rồi. Tôi có thể cảm thấy một sự gắn bó mãnh liệt đang xảy ra. Nó kéo tôi về phía đó. Thả mình theo nó,tôi được dẫn vào một con hang. Nó có tiếng động....cụ thể là vài tiếng nói. Một người con trai và một người con gái.

Tiến sâu vào trong trong khi tàng hình,trước mặt tôi là cảnh một ngọn lửa đang bùng cháy,bên canh đó là anh đại đội trưởng và....một elf!! Đã vậy còn là cái cô tôi gặp phải lúc mới đến đây nữa!!

-đại đội trưởng?-tôi bỏ tàng hình và nói với anh ta.