Kẻ Bất Tử (Outcast 2)

Chương 101

Từ lâu vương quốc và nhà thờ bề ngoài thì yên bình nhưng lại luôn ngầm đối đầu với nhau. Đương nhiên là vì không vị vua nào lại có thích thú với việc phải chia một phần lãnh thổ của mình cho bất kì kẻ nào khác.

Sau khi biết tin kẻ trốn ngục của nhà thờ gây ra cái chết cho nhiều người dân, nhà vua đã ngay lập tức tìm cách gây khó dễ, đồng thời cũng là để thực hiện kế hoạch của mình nên đã cử một lão cáo già tới.

"Thưa nữ thần, nhà vua đã cử ngài Duce đến đây để giải quyết với chúng ta về việc xảy ra lúc trước. Ông ta nói rằng để đền bù tổn thất, chúng ta cần phải cho vương quốc mượn một trăm thánh kỵ sĩ trong vòng mười năm, kèm với đó là ba món vũ khí ma pháp thượng cổ. Thần thực sự không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào, vậy nên mạo phạm xin lời khuyên của Người."

Đức giám mục trẻ Gladius quỳ gối, cúi đầu trước sân thánh điện. Sau một hồi lâu chờ đợi, cánh cửa thánh điện bỗng từ từ mở ra. Trước mắt hắn là nữ thần với khuôn mặt lạnh như băng, xinh đẹp quyến rũ động lòng người. Người nhìn hắn với đôi mắt điềm tĩnh nhưng lại tỏa ra một thứ uy áp cực kì mạnh mẽ. Điều đó khiến chỉ một khắc trước Gladius bị mê hoặc bởi vẻ đẹp của Người, một khắc nhau hắn giật mình tỉnh táo lại.

"Lão William kia thật quá đáng, dám nhân cơ hội để chiếm lợi từ chỗ ta sao? Gladius, ngươi dẫn ta đi gặp tên sứ giả kia."

"Vâng thưa nữ thần."

Sứ giả là một lão già hói đầu đang ngồi trong căn phòng xa hoa nhất của nhà thờ, được tiếp đãi một cách tốt nhất. Lão đang ngồi ung dung uống trà, ngẫm nghĩ xem có thêm bao nhiêu cách để có thể buộc tội kiếm lợi từ nhà thờ.

Vừa lúc này, cánh cửa được đẩy ra. Lão suýt chút nữa bị sặc trà khi nhìn thấy một người phụ nữ cực kì xinh đẹp đang đứng đó. Khuôn mặt cho đến dáng hình đều cực kỳ quyến rũ. Cả đời lão chưa từng gặp ai đẹp đến thế. Những suy tính trong đầu lão lúc này bỗng dưng không cánh mà bay hết.

Thấy sứ giả há hốc mồm như thế, Gladius chỉ biết thở dài cách cảm thông. Bất cứ tín đồ nào mỗi khi nhìn thấy nữ thần đều sẽ bị vẻ đẹp mê hoặc của người quyến rũ. Nhưng nữ thần là một sự tồn tại cao quý, tất cả đều hiểu rằng chỉ có thể nhìn, không thể chạm đến.

"Sứ giả, là ngươi muốn gặp ta sao?"

Nữ thần mỉm cười, tuy nhiên nụ cười của Người lạnh lùng đến mức khiến Gladius không dám nhìn thêm. Giọng nói ngọt ngào, thanh trong như tiếng chuông ngân đánh thức sứ giả khỏi cơn mê. Chợt nhớ ra nhiệm vụ của mình lão ho khan vài cái rồi đứng dậy cúi đầu.

"Ta có nghe rằng Người xinh đẹp đến mức khiến cho ai nhìn cũng không thể rời mắt, giờ tận mắt chứng kiến ta mới biết lời này là thật."

"Thật vậy sao?"

Nữ thần nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, vẫn giữ nụ cười lạnh lùng trên khuôn mặt. Lão sứ giả nhìn theo cặp đùi trắng nõn mềm mại của nữ thần đảo qua, nuốt nước bọt với ánh mắt thèm thuồng.

"Thật sự không nói dối, nữ thần là người đẹp nhất mà ta từng gặp… Hôm nay ta đến là để…"

"Ngươi nhìn như vậy đủ chưa?"

Thời tiết không lạnh nhưng đột ngột khiến cho tất cả những người trong căn phòng cảm thấy như sắp bị đông cứng lại. Nữ thần không cười nữa mà tỏa ra uy áp mạnh mẽ, lấn át tất cả mọi thứ, khiến cho lão sứ giả giật mình, run lên bần bật. Lúc này những thánh kị sĩ đứng xung quanh căn phòng đột ngột bước chân rầm rập, chĩa mũi giáo về phía lão sứ giả.

"Ta… Ta…"

"Móc mắt tên này ra cho ta."

Lời của nữ thần lạnh lùng đến mức khiến Gladius cũng phải giật mình. Lão sứ giả nghe xong chợt hiểu ra, bị dọa đến xanh mặt, vội vàng rời khỏi ghế, quỳ xuống cầu xin.

"L-là lỗi của ta khi đã mạo phạm nữ thần!!! X-xin người hãy tha thứ cho ta lần này!!! D-dù sao ta cũng là sứ giả do nhà vua phái tới!!!"

Nữ thần nhẹ nhàng nhấc chân dẫm lên đầu lão sứ giả.

"Sứ giả thì sao? Kẻ nào dám nhìn ta với ánh mắt da^ʍ tà thì bị gϊếŧ ngàn lần cũng chưa hết tội. Ngươi tưởng rằng cái chức sứ giả này giúp ngươi miễn tội chết sao? Đến lão già William của các ngươi cũng không dám nhìn ta như vậy."

"T-ta không cố ý làm như vậy!!! X-xin Người đừng gϊếŧ ta!!! Ở nhà ta còn vợ và những đứa trẻ đang đợi ta trở về, xin người hãy rủ lòng thương!!!"

Lúc này trong căn phòng lạnh giá đến cùng cực này, đột ngột có một bóng người hiện ra khiến cho Gladius giật mình. Đó kẻ duy nhất có thể chạm vào nữ thần, thậm chí được nữ thần phục tùng.

"Emilias, đủ rồi. Dù sao chúng ta cũng là người có lỗi khi khiến người dân vô tội bị gϊếŧ."

Chỉ cần một câu nói của của người đàn ông đó, toàn bộ uy áp khủng khϊếp khiến căn phòng như sắp đông cứng biến mất không dấu vết.

Mọi việc xảy ra quá đột ngột khiến lão sứ giả mặt nghệt ra. Lão chưa thể tin được mình vừa thoát chết. Nhìn người đàn ông trông rất trẻ, chỉ mới mười tám hai mươi cùng với đôi mắt đỏ và mái tóc trắng, hàng loạt những câu hỏi lúc này hiện lên trong đầu lão. Rằng kẻ này là ai? Hắn thậm chí còn gọi thẳng tên nữ thần. Chỉ một câu nói của hắn khiến cho nữ thần phải nghe lời. Lão không hề có thông tin rằng có một kẻ còn có chức quyền cao hơn cả nữ thần.

Tên đàn ông trẻ tuổi thong thả ngồi xổm xuống nhìn lão, hắn mỉm cười, đôi mắt híp lại khiến lão còn cảm nhận được một áp lực khủng khϊếp hơn cả khi đối diện với nữ thần.

"Ra đây là sứ giả sao? Nhà vua cử ông đến đây là vì muốn thương lượng cái gì nhỉ?"

"T-ta đến đây là vì… vì đức vua muốn bên nhà thờ đền bù tổn thất… Ngài ấy muốn một trăm thánh kị sĩ phải phục vụ cho vương quốc mười năm… ba món vũ khí ma pháp thượng cổ…"

"Vũ khí thì không nói, nhưng tại sao lại cần nhiều người như vậy?"

Sứ giả run lên bần bật, cả đời lão chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến vậy. Lão có thể cảm nhận kẻ này còn nguy hiểm hơn nữ thần rất nhiều. Thậm chí hắn còn nhìn ra điểm không hợp lý ở đây.

"Đ-đó là bí mật thưa ngài…"

"Thì ra là bí mật. Vậy thì phải chôn cùng ngươi đống bí mật đó luôn rồi. Emilias, chuyện vữa nãy cứ tiếp tục đi."

Hắn chỉ cần nói như vậy, lập tức thứ uy áp lạnh lẽo từ nữ thần lại tỏa ra. Nhưng khi nữ thần chưa kịp mở miệng thì lão đã mở miệng trước. Lão chưa muốn chết, mặc kệ đó là bí mật hay không, dù sao thì bí mật này cũng sẽ không giữ được lâu nữa.

"Ta nói! Ta nói!"

Gã đàn ông trẻ tuổi này mỉm cười, nụ cười của hắn mặc dù trông rất bình thường nhưng lại khiến lão dựng tóc gáy.

"Tốt lắm, suýt chút nữa cái mạng của ông bốc hơi rồi nếu chậm thêm chút nữa đấy."

Lúc này sứ giả cũng không dám dấu diếm nữa não kể hết cho hắn nghe về lý do mà nhà vua lại cần nhiều nhân lực. Nghe xong, hắn vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt vỗ vai lão.

"Ra là vậy sao? Thế chẳng có gì khó cả. Không cần một trăm thánh kị sĩ với ba món vũ khí thượng cổ gì đó đâu, chỉ cần mình ta là được."

Nghe hắn nói đến đây đầu lão lại xoay mòng mòng một lần nữa. Mặc dù đang sợ hãi nhưng lão vẫn cố đáp lại.

"Nhưng thưa ngài… một mình ngài thì làm sao có thể…"

Lão chưa kịp dứt lời thì chất giọng ngọt ngào, lanh lảnh như chuông những cũng không kém phần lạnh lùng cắt ngang.

"Chắc chắn có thể, ngươi sẽ không hối hận đâu. Sau này ngươi còn phải chạy đến đây để cảm ơn ta cũng không hết đâu."