Màn cửa trong phòng khép lại, chỉ có tia nắng sớm mờ nhạt đi xuyên qua khe hở, chiếu lên chiếc giường không lớn lắm và bóng người mảnh mai trong chăn.
Trong không khí còn tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhạt xen lẫn với hai loại tin tức tố, alpha bên giường cài núc áo cuối cùng trên áo sơ mi, cúi người đặt một nụ hôn lên trán người trên giường.
"Tôi đi trước."
Đuôi mắt Chu Mộ Thời còn ửng đỏ, lông mi anh hơi hơi giật giật, nhưng không mở mắt ra.
Hạ Ngung nhìn tấm lưng gầy của omega dưới chăn, nhìn bằng mắt thường cũng thấy dường như mấy ngày nay anh đã gầy đi, hắn không khỏi nhíu mày, nói: "Hôm nay nhớ ăn cơm."
Người trên giường nhắm hai mắt, không hó hé gì.
"Không muốn ăn cũng không sao, chiều tôi về đút em ăn sau."
Hắn hơi nhấn mạnh chữ "đút", mang theo ý cảnh cáo, giống như ám chỉ điều gì đó không tốt đẹp lắm.
Cuối cùng Chu Mộ Thời nhíu mày một cái, im lặng kéo chăn qua đỉnh đầu.
Người phía sau lặng im hồi lâu, chậm rãi dời ánh mắt nhìn anh chăm chú đi, tiếp theo mép giường nhẹ hẫng, tiếng bước chân vang lên, kèm theo tiếng cửa được đóng lại.
Chu Mộ Thời im lặng nằm trên giường mười phút đồng hồ, sau đó mới mở mắt ra, vén chăn ngồi dậy.
Cả người anh trần trụi, từ cổ đến eo, mỗi một chỗ da thịt trắng nõn đều có dấu vết của chuyện giường chiếu, đi xuống chút nữa là phần đùi trong vùi trong chăn toàn dấu hôn xanh tím lốm đốm, chồng chất lên nhau, không biết tồn đọng từ bao nhiêu buổi tối.
Sau gáy hơi nhoi nhói, Chu Mộ Thời đưa tay sờ soạng, đυ.ng phải dấu răng rõ ràng và có chút máu chảy ra.
"Súc sinh." Anh nhỏ giọng mắng một câu.
Là lúc sáng sớm này Hạ Ngung thức dậy rồi đè anh trên giường để cắn, mấy ngày nay phần gáy và nơi bí ẩn nào đó đã bị tên alpha chết tiệt này đâm xuyên bao nhiêu lần rồi, vết thương cũ chưa lành đã có thêm vết thương mới, Chu Mộ Thời không cần soi gương cũng biết vùng xung quanh tuyến thể lộn xộn như thế nào.
Ngay từ đầu anh còn tức giận phản kháng, cuối cùng anh cũng mặc kệ đối phương.
Dù có đánh dấu bao nhiêu dấu hiệu tạm thời, nó cũng sẽ không biến thành dấu hiệu vĩnh viễn.
Còng tay nặng nề trên cổ tay anh vẫn còn, nhưng nơi bị còng lại không hề bị thương, cũng không trầy da hay bầm tím.
Là do Hạ Ngung dùng dụng cụ chữa trị xóa sạch vào mỗi tối.
Hắn chỉ để lại dấu vết của mình trên người Chu Mộ Thời, ở trong mắt omega bị giam giữ, sự cố chấp kỳ lạ này vô lý tới mức ấu trĩ buồn cười, chẳng khác gì con thú hoang khoanh vùng lãnh địa.
Hạ Ngung nhốt anh trong nhà, cắt đứt liên lạc với bên ngoài, nhưng không né tránh anh khi làm việc, bởi vậy Chu Mộ Thời cũng không mờ mịt đối với thế cuộc, anh biết phiên tòa xét xử Ngu Thành Sơn lần hai sắp đến, còn nhà họ Ngu thì dùng tất cả quan hệ và của cải để xin giảm hình phạt.
Hạ Ngung đương nhiên sẽ không để bọn họ toại nguyện.
Thật ra hắn có một trăm cách đỡ tốn thời gian công sức hơn để lấy mạng Ngu Thành Sơn, nhưng hắn không chỉ muốn như thế.
Chu Mộ Thời thấy rõ mục đích thật sự của người đàn ông này là đưa cả nhà họ Ngu vào chỗ chết.
Phía sau một âm mưu hiểm ác, không chỉ có một người khởi xướng mà còn có người nối giáo cho giặc, có người giả câm vờ điếc, có người cười trên nỗi đau của người khác, không thể bỏ qua cho bất cứ ai.
Chu Mộ Thời biết rõ, Hạ Ngung là một người có thù tất báo như thế nào.
So ra, việc cầm tù một omega có ý định gϊếŧ hắn ở bên cạnh đúng là sự nhân từ ngu ngốc.
Đáng tiếc tù nhân ngoan cố cũng không chịu thua.
Mấy ngày đầu vết thương ở chân Chu Mộ Thời chưa lành, không đi được, hành động đều bị Hạ Ngung khống chế, alpha không ngại phiền mà xử lý hết việc sinh hoạt thay anh, tỉ mỉ chu đáo dịu dàng, nếu có một omega khác bị dấu hiệu tạm thời ở đây, chỉ sợ đã đội ơn đội nghĩa xiêu lòng báo đáp rồi.
Nhưng đến chết Chu Mộ Thời cũng không học được cách cúi đầu.
Cho dù anh bị đánh dấu lần nữa, cho dù lúc nào cũng bị giám sát, chỉ cần đối phương thả ra một chút tin tức tố là có thể khiến anh động tình dễ như trở bàn tay, cho dù bị ép buộc chiếm giữ ở bất cứ ngóc ngách nào trong nhà, thậm chí ngay cả bản năng cũng phản bội anh, khiến anh không có cách nào phản kháng.
Chưa bao giờ Chu Mộ Thời vừa không thể rời khỏi alpha, vừa khát vọng rời khỏi hắn như bây giờ.
Trạng thái hai bên giằng co này kéo dài một khoảng thời gian, trong mấy ngày nay, một cuộc ân ái cũng có thể dằn vặt khiến hai người đầy thương tích, mập mờ hơn kẻ thù, tàn nhẫn hơn tình nhân, không ai chịu buông tha ai cả.
Điểm cân bằng bị đánh vỡ vào một buổi tối nọ, khi Hạ Ngung ôm anh đến phòng tắm để tắm rửa, đột nhiên hắn nhắc đến một cái tên.
Trình Hoàn Thanh.
"Anh ta quan tâm đến chuyện của em lắm."
"Anh muốn hỏi gì?"
"Không có gì. " Hạ Ngung nói, "Tôi chỉ thấy lạ, tại sao em cứ muốn để người này làm bí thư trưởng."
Chu Mộ Thời cười khẩy: "Tôi cũng rất nghi ngờ ánh mắt của tôi, tại sao lúc trước tôi lại cứ chọn anh làm Ngu Uyên."
Ánh mắt Hạ Ngung trở nên tối tăm: "Em hối hận à?"
"Cho tới giờ tôi sẽ không hối hận vì quyết định của mình." Chu Mộ Thời nói, "Kẻ nên hối hận sẽ luôn là những người khác."
Hạ Ngung nhìn anh, dù omega trước mặt không một mảnh vải che thân và bị nhốt trong vòng tay hắn nhưng sự kiêu ngạo vẫn không giảm chút nào, ánh mắt có gai có thể đâm người ta chảy máu.
Chu Mộ Thời nhớ lại lần cuối cùng gặp Trình Hoàn Thanh khi cuộc tổng tuyển cử kết thúc, anh mơ hồ đoán được một chút gì đó trong lòng, nhưng ngoài miệng lại nói: "Anh đang nghi ngờ tôi cái gì? Hợp tác với người khác hại anh à?"
Hạ Ngung nhíu mày: "Tôi không có ý này."
"Ồ? Vậy à?"
Chu Mộ Thời mặt không cảm xúc, giọng lại đầy trào phúng, làm người nghe không khỏi cảm thấy đau đớn.
Hạ Ngung rút lại cái tay đặt trên cổ anh, cúi người ngăn môi anh lại.
Sau đó là sự dây dưa cơ thể lặp lại vô số lần, hắn nâng hai chân Chu Mộ Thời lên, đặt anh trên vách tường trơn ướt của phòng tắm và hôn sâu, tin tức tố áp đảo xông về phía anh, omega không nhúc nhích, khi môi đối phương chạm lên cổ anh, bỗng nhiên anh cố sức giãy giụa, alpha bất ngờ bị anh đẩy ra nửa bước, không còn đùi hắn làm điểm tựa, anh mất thăng bằng ngã sang một bên, đυ.ng vào mép phòng tắm, ngã gãy chân.
Đến nay Chu Mộ Thời còn nhớ kỹ ánh mắt lúc đó của Hạ Ngung, gần như hoàn toàn sững lại trong nháy mắt, trong sự tức giận còn có một chút sợ hãi. Trời sinh hắn là alpha vượt trội, chắc hắn không ngờ rằng cơ thể omega sẽ yếu ớt như vậy.
Gai quá bén nhọn, làm người ta quên rằng hoa hồng vốn không chịu nổi một cái ngắt.
Mười giờ tối, một trợ lý mặt mày xa lạ mang theo cái hòm thuốc đến gõ cửa nhà, anh ta ngáp một cái rồi chào vị cấp trên sắc mặt nặng nề: "Chào buổi tối, thưa sế... ngài."
Khi nhìn thấy Chu Mộ Thời ngồi trên ghế sô pha, trong ánh mắt đầy mỏi mệt có một chút tìm tòi: "Chào phu nhân, nghe danh đã lâu."
Sắc mặt Chu Mộ Thời tái nhợt, anh mở mắt nhìn anh ta một cái, ánh mắt sắc bén.
"Nói ít thôi." Hạ Ngung nói, "Vào đi."
"Được rồi thưa ngài."
Khi trợ lý ngồi vào bên kia ghế sô pha, mở hòm thuốc tiếp cận anh, Chu Mộ Thời nhíu mày nhích sang một bên.
Đó là alpha.
Dù đối phương che giấu rất tốt, nhưng anh vẫn thấy bài xích theo bản năng.
"Cậu cách xa một chút." Hạ Ngung nói.
Trợ lý phát điên nói: "Đại ca, anh nói chuyện có lý chút được không? Rốt cuộc anh gọi tôi đến để làm gì?"
Chu Mộ Thời nói: "Để hòm thuốc đó đi, tôi tự xử lý."
Trợ lý: "Rồi rồi rồi."
Hạ Ngung: "Không được."
"Chí ít tay của tôi không gãy." Chu Mộ Thời nói.
Ánh mắt của Hạ Ngung tối sầm, hai người cùng im lặng một lát, trợ lý ở một bên mở to miệng ngáp cái nữa, Chu Mộ Thời cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, đành nói: "Anh xử lý đi."
Hạ Ngung ngẩng đầu nhìn anh, có chút do dự cầm mắt cá chân anh.
"Nhanh một chút." Chu Mộ Thời mất kiên nhẫn nói.
Hạ Ngung im lặng bắt đầu băng bó giúp anh, động tác chậm chạp mà cẩn thận, sức lực cực nhẹ, giống như trong tay đang cầm một món đồ sứ đẹp đẽ dễ nát.
Cách hắn đặt thanh nẹp trông rất nhuần nhuyễn, không kém nhân viên chuyên nghiệp bao nhiêu, nhưng bởi vì động tác cẩn thận quá mức nên lâu vô cùng.
Trợ lý lại ngáp một cái.
Anh ta "Chậc" một tiếng, lẩm bẩm: "...Gọi tôi tới làm gì chứ?"
Không người nào để ý đến anh ta.
Chu Mộ Thời cảm thấy mí mắt hơi trĩu nặng, nhưng bên cạnh có một alpha xa lạ khác nên anh không có cách nào hoàn toàn thả lỏng cảnh giác được, anh hơi bực bội mà giật giật chân.
Gần đây có vẻ anh hơi nhạy cảm quá.
Hạ Ngung lặng lẽ ôm eo anh từ phía sau, ôm omega lên đùi mình và cho anh tựa vào ngực, tay vẫn tiếp tục băng bó, hắn khẽ nói: "...Đau không?"
Chu Mộ Thời không để ý tới hắn, anh nhắm mắt lại.
Có tin tức tố của alpha quen thuộc bao phủ, ý thức của anh dần dần mơ hồ, tiếng người nói chuyện bên tai trở thành âm thanh hỗn tạp không rõ ràng.
Trợ lý nhìn Chu Mộ Thời dựa vào khuỷu tay Hạ Ngung để ngủ, mở miệng nói: "Sếp, gần đây ông già nhà họ Ngu..."
"Đừng nói ở đây." Hạ Ngung nói, "Đi về nộp báo cáo chữ."
"A..."
"Ngày mai tôi không ra ngoài, liên lạc online đi."
Trợ lý nghe vậy thì nhìn omega mang nẹp chân trên ghế sô pha, sau khi bị Hạ Ngung trừng mắt thì rụt đầu về: "...Đã rõ."
Anh ta đứng lên dọn dẹp thiết bị y tế trên bàn, nói: "Tôi cầm hòm thuốc về luôn nhé?"
"Để ở đây đi."
Trợ lý lầm bầm một tiếng: "Đây là đồ quân dụng đó..."
Nhưng anh ta vẫn không dám làm trái ý cấp trên, ỉu xìu rời đi với tay không.
Vết thương trên lòng bàn chân Chu Mộ Thời vừa lành, anh lại gãy chân, không thể không tiếp tục nằm trên giường nghỉ ngơi.
Anh gầy quá nhanh, Hạ Ngung tìm mọi cách cho anh ăn cơm, các thủ đoạn cưỡng ép dụ dỗ đều đã dùng hết, nhưng Chu Mộ Thời không trúng chiêu của hắn, một ngày cố ăn được nhiều nhất là một bát cháo, còn là do Hạ Ngung bóp cằm ép anh nuốt.
Không phải là vì giận dỗi, anh không ngây thơ đến mức đem cơ thể của mình ra để làm trò, anh thật sự không muốn ăn.
Anh chỉ nuốt một miếng canh trong hộp giữ nhiệt trên tủ đầu giường thì đã đặt nó xuống, đi kiếm dịch dinh dưỡng.
Trong ngăn tủ rỗng tuếch, dịch dinh dưỡng bên trong đều bị Hạ Ngung ném hết rồi.
Sắc mặt Chu Mộ Thời không vui, anh cầm quyển sách dày nặng ở đầu giường lên và đọc, nửa tiếng trôi qua, cảm giác đói bụng không giảm trái lại còn tăng, anh đặt sách xuống, ngồi thẳng dậy, cầm cái bát bên giường, bịt mũi uống một hơi.
Đây là bát canh hầm xương, dồi dào protein, mùi tanh bị khử rất sạch sẽ, trên mép bát còn sót lại mùi tin tức tố của alpha.
Là mùi cây mộc hương nồng nàn.
Chu Mộ Thời nhớ trong những cốc cà phê anh đã từng uống trong một khoảng thời gian rất dài cũng có mùi này.
Anh không biết có phải mỗi một đôi người yêu có dấu hiệu với nhau sẽ cảm thấy nhạy cảm với tin tức của nhau hay không, dù cho số tin tức tố ấy bé nhỏ không đáng kể, nhưng nó có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh anh, từ đó khiến anh không tự chủ mà sinh ra một cảm xúc xa lạ.
Nhớ nhung, ỷ lại, hoặc nói cách khác, là nghiện.
Triệu chứng nghiện tin tức tố của Hạ Ngung của anh dường như chưa từng tốt hơn, trái lại nó trở nên trầm trọng hơn khi anh bị dấu hiệu tạm thời lần thứ hai, mỗi một lần alpha tới gần, anh đều phải dùng hết ý chí để kháng cự giãy giụa.
Sau lần ngoài ý muốn trong phòng tắm, Hạ Ngung đối xử với anh cẩn thận từng li từng tí, trong lúc làʍ t̠ìиɦ cũng bớt thô bạo và cưỡng ép, Chu Mộ Thời cũng không phản kháng vô nghĩa, trạng thái chung sống của hai người trông giống như là quay về lúc dấu hiệu tạm thời lần đầu, hai bên tình nguyện không tổn thương nhau.
Gần đây Hạ Ngung bề bộn nhiều việc, nhưng bởi vì Chu Mộ Thời không tiện đi lại, hắn ở nhà suốt để tiện chăm sóc, lúc đang làm việc ở bàn làm việc vào ban ngày, Chu Mộ Thời ngồi trên đùi hắn đọc sách, khiến trợ lý ở bên kia máy truyền tin bôn ba khắp nơi thay hắn lén lút trợn trắng mắt mấy lần.
Hôm nay thì khác, trong Bộ ngoại giao có việc gấp cần hắn đi xử lý, Hạ Ngung không có cách nào xin nghỉ nữa, sáng sớm hắn sửa soạn ngay ngắn đi ra ngoài, nói rằng sẽ nhanh chóng trở về.
Chu Mộ Thời thức dậy, cả người anh đầy mồ hôi, anh mở căng mí mắt ướt nhẹp nhìn đồng hồ treo tường, đã là ba giờ chiều rồi.
Giấc mơ vừa rồi làm mặt anh trắng bệch, ngón tay dinh dính, anh uống hai ngụm nước lạnh, vịn thành giường đặt chân lên mặt đất, lúc đứng dậy bước chân không vững, anh ngã trên mặt đất.
Đầu óc choáng váng, cảm giác nôn mửa đột nhiên dâng trào, Chu Mộ Thời đè cổ họng cố gắng hòa hoãn một lát, anh dùng tay chân vẫn vô lực mềm oặt để đứng dậy, anh chống nửa người trên di chuyển về phía trước mấy bước theo bản năng, mò đến tủ quần áo trước giường.
Cửa tủ nửa mở, trước khi đi Hạ Ngung quên đóng lại, trước mắt là một loạt áo sơ mi âu phục treo ngay ngắn, anh tựa vào cửa để ngồi xuống, giơ tay lên kéo một cái, miếng vải màu trắng rơi vào trong ngực anh như chim sà xuống đất.
Chu Mộ Thời khép nửa mắt, vùi đầu mũi run rẩy hít một hơi, ngửi thấy mùi hương alpha của anh.
***
Lúc Hạ Ngung về đến nhà thì đã là xẩm tối.
Trong phòng rất yên tĩnh, hắn bước nhanh băng qua phòng khách, khi mở cửa phòng, hắn ngửi thấy mùi tin tức tố omega phả vào mặt.
Nồng hơn bình thường một chút, hắn tập trung nhìn về phía giường, lại phát hiện trên giường không có một ai.
Mang theo lo lắng mà chính hắn cũng không cảm thấy, Hạ Ngung đi vào phòng, khi bóng dáng omega quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, bước chân của hắn mới hơi chậm lại.
Omega của hắn cuộn tròn ngủ dưới chân tủ quần áo.
Đầu tiên Hạ Ngung cong môi nở nụ cười, tiếp theo hắn nhíu mày lại, ngồi xổm xuống đỡ gáy Chu Mộ Thời, định bế anh lên, đột nhiên hắn chú ý món đồ đối phương ôm trong ngực.
Một cái áo sơ mi trắng.
Dường như là cái Hạ Ngung mới thay hôm qua.
Hắn nhíu mày, đang muốn đưa tay lấy ra nhìn cho kỹ, người trong ngực lại mở mắt ra.
Mặt Chu Mộ Thời hơi đo đỏ khi tỉnh ngủ, trong con ngươi đen nhánh còn có sự mơ màng chưa biến mất, ánh mắt không tập trung dừng trên người hắn, một lúc lâu sau, anh đột nhiên kêu khẽ một tiếng: "Ngu Uyên."
Hạ Ngung dừng động tác lại, chậm rãi nhìn qua anh, đưa tay vuốt ve tóc mái của Chu Mộ Thời, đáp: "Ừ?"
Đây là lần đầu tiên Chu Mộ Thời gọi tên thật của hắn.
Đối phương rũ mắt, không tiếp tục nói chuyện nữa, Hạ Ngung đợi một hồi không thấy anh mở miệng, hắn cười cười, khom người kéo omega qua, đang muốn ôm anh lên, Chu Mộ Thời lại đột nhiên tựa vào ngực của hắn và mở miệng nói: "Anh thật sự tin tôi muốn gϊếŧ anh sao?"
Ánh mắt Hạ Ngung chợt sững lại, hắn im lặng không nói.
Chu Mộ Thời lặng lẽ đánh giá nét mặt của hắn, đột nhiên cong môi cười.
"Anh biết."
Nếu như anh có ý định muốn gϊếŧ một người, chắc chắn sẽ không dùng cách vụng về trăm ngàn chỗ hở như thế.
Hạ Ngung hiểu rõ omega cẩn thận này hơn bất kỳ ai khác.
Chỉ có kẻ ngu ngốc mới mù quáng tin tưởng suy đoán bằng những thứ trước mắt dưới tình huống không có chứng cớ, dù cho lúc đầu có thể không rõ ràng, nhưng qua mấy ngày sau là có thể nhận ra chân tướng.
Viên đạn trong mưa chỉ là mồi lửa, hai người đều biết rõ trong lòng lý do thật sự khiến hắn dùng còng tay giam giữ anh.
"Lúc trước tôi không có ý định lấy mạng của anh thật." Chu Mộ Thời nói, dưới đáy mắt là sự bình tĩnh lạnh lùng: "Nhưng mà bây giờ thì không chắc."
Dứt lời, Hạ Ngung cảm thấy một thứ lạnh lẽo chậm rãi đặt trước ngực.
Hắn cúi đầu, nhìn thấy ống sắt đen kịt, báng súng được giữ trong bàn tay thon dài gầy gò của omega.
"Lúc chiều tôi mơ thấy anh chết."
"Là tiên đoán à?" Hạ Ngung hỏi.
"Anh đoán xem?"
Hạ Ngung nhìn cây súng, thế mà hắn cười một tiếng, mặc kệ cái chết cận kề, giống như thứ đặt trước ngực chính là một đóa hoa hồng chứ không phải súng ống trí mạng.
Mùi hương tin tức tố che giấu kỹ mùi thuốc súng, khiến alpha không hề đề phòng không thể nào phát hiện ra được, rơi thẳng vào bẫy.
Chu Mộ Thời mặt không cảm xúc nói: "Anh không có gì muốn nói sao?"
Hạ Ngung cúi đầu, giống như nghiêm túc suy nghĩ một hồi, vừa giống như không nghĩ gì cả, hắn nhìn vào mắt Chu Mộ Thời, dùng giọng vô cùng trịnh trọng nói: "Trước khi chết, có thể cho tôi một nụ hôn không?"
Chu Mộ Thời im lặng nhìn hắn.
Hạ Ngung chờ mãi không nhận được câu trả lời, hắn bèn đỡ cửa tủ quần áo cúi đầu tới gần, mặc kệ họng súng lạnh lẽo hôn một cái lên bờ môi ấm áp của omega.
"Ầm!"
Tiếng súng vang lên.
Chu Mộ Thời tựa lên cửa tủ, nhìn người alpha nhắm chặt hai mắt, đôi tay đặt sau gáy anh chậm rãi trượt xuống một cách lặng lẽ.
Anh đẩy hắn ra khỏi người, vịn tủ quần áo từ từ đứng lên.
Chân mới lành không lâu, đi không ổn lắm, Chu Mộ Thời cất súng vào trong ngực, đi tập tễnh từng bước một ra khỏi căn phòng chật hẹp này.
Bên ngoài là phòng làm việc.
Bàn gỗ to lớn bày giữa phòng, góc bàn là bình sứ cắm hoa hồng, anh dừng lại bên bàn, đưa tay kéo ngăn tủ ra.
Giữa đống tài liệu giấy tờ là một cái chìa khóa màu bạc, kiểu dáng cổ xưa.
Nó được đặt ở nơi vô cùng dễ thấy, giống như là vì cố ý để cho người ta phát hiện vậy.
Một tiếng "Cạch" nhỏ vang lên, còng tay tượng trưng cho trói buộc rơi xuống mặt đất, bị người đá bay ra ngoài.
Chu Mộ Thời xoay cổ tay, nhìn về phía căn phòng trong phòng làm việc, ý cười mỏng manh hiện lên dưới đáy mắt.
Người nào mềm lòng, người đó đáng đời.